Sàn nhảy rộng lớn với trang thiết bị hiện đại như mời gọi những đôi nam nữ đầy nhiệt huyết lắc lư uốn éo lao vào cuộc. Trên sân khấu, vũ điệu cũng chưa bao giờ dừng lại, từng tốp rồi lại từng tốp những cô gái xinh đẹp thay nhau phô diễn vũ điệu. Phía góc, DJ( người chỉnh nhạc) liên tục khua đôi tay của mình để tạo ra nhịp điệu kích thích nhất cho đêm nay. Ưng Túc bước đến gần sàn nhảy, khuôn mặt có chút men say ửng đỏ, anh dáo dác nhìn bốn phía để tìm kiếm bóng dáng của người phụ nữ mặc đầm đỏ lộ một bên vai trắng ngần.
Ưng Túc chạy đi chạy lại, len giữa những đôi chân mượt mà đang hòa cùng âm nhạc đinh tai. Anh không hiểu bản thân mình đang làm cái gì. Chỉ vừa thoáng thấy hình ảnh cô ta lướt trên màn hình thì đã điên cuồng đuổi theo như vậy. Càng chắc chắn bản thân mình không nhìn lầm. Nhưng mà gặp rồi thì sẽ nói gì đây? Anh chắc chắn sẽ mắng cho cô ta một trận, mắng cô ta tại sao lại ăn mặc hở hang như vậy? Mắng cô ta tại sao lại đi đến nơi này? Mắng cô ta tại sao lại xuất hiện trước mặt anh? Anh sẽ hỏi cô ta dựa vào cái gì mà dám bỏ anh? Phải, cô ta dựa vào cái gì mà khiến anh nhớ cô ta mỗi ngày mỗi đêm? Rồi nhanh như vậy đã biến mất trước mặt anh.
Bảo Vy đi quanh một lúc vẫn không tìm được Hạ Lê, gọi điện cũng không ai bắt máy, cô thất thỉu quay về quầy bar gọi một ly White Lady để uống. Cô vốn chẳng biết loại nào với loại nào, chỉ là thấy tên hay thì gọi. Lúc ly cocktail bằng thủy tinh chứa thứ nước màu trắng hơi đục kèm lớp bọt bên trên được người pha chế đặt lên bàn thì có một người đàn ông trẻ điển trai đến ngồi cạnh cô.
Bảo Vy liền điều chỉnh lại tư thế ngồi, trong lòng cô dấy lên sự cảnh giác. Người đàn ông lịch sự chào hỏi Bảo Vy, anh ta không suồng sã, không động tay chân, chỉ đơn thuần kể về White Lady.
“White Lady là loại cocktail cổ điển được một người pha chế ở London tạo ra vào những năm hai mươi. Loại này kết hợp chủ yếu là nước chanh và rượu Gin. Lớp bọt bên trên là từ lòng trắng trứng gà mà ra. Loại này rất hợp cho nữ giới. Cô cũng rất sành đấy.”
Gương mặt Bảo Vy vẫn bình thản, cô nhìn qua một lượt người ngồi bên cạnh rồi mỉm cười hỏi: “Công việc của anh là pha chế sao?”
Câu chuyện của bọn họ bắt đầu như vậy được một lúc thì Ưng Túc xuất hiện. Từ phía xa anh đã nhìn thấy Bảo Vy mặt chiếc áo đầm đỏ rượu lộ một bên vai, ôm sát người và ngắn đến nửa đùi.
Cô ngồi trên ghế cao xoay xoay nơi quầy bar, đôi chân trắng ngần thon dài đung đưa như thách thức đàn ông phạm tội. Chưa kể cái bờ vai kia lồ lộ dưới ánh đèn màu như ẩn như hiện khiến đàn ông sôi máu. Còn nữa, cái đầm chệt tiệt này còn ôm sát người cô ta như vậy phô ra những đường cong nóng mắt này là cho ai xem?
Ưng Túc nắm chặt tay, cắn chặt môi, hai mắt như hai hòn lửa ném về phía Bảo Vy đang vui vẻ cười nói với người đàn ông bên cạnh. Đôi lúc cô khẽ lấy tay xoắn xoắn mấy sợi tóc bên mặt, động tác vô thức mà quyến rũ khiến Ưng Túc lẩm bẩm một câu văng tục: “Chết tiệt, cô ta chưa bao giờ có cái dáng điệu như vậy trước mặt mình. Bây giờ thì... hãy nhìn xem, đang ẻo lả như vậy với người đàn ông khác.”
Nắm tay Ưng Túc càng siết mạnh hơn, tiếng các khớp xương va vào nhau răm rắp. Anh cắn môi, nhắm mắt, quay đầu sang phải rồi rất nhanh quay lại, thẳng bước về phía đôi nam nữ đang ngồi ở quầy bar.
Ưng Túc đưa tay ra bắt lấy tay cô, kéo cô quay về phía mình. Bị kéo tay bất ngờ, Bảo Vy giật mình quay lại nhìn. Tầm mắt cô đặt ngay bắp tay “xăm trổ rồng phượng” rồi di chuyển đến chiếc bông tay sáng chói trên tai anh. Khuôn mặt ốm với cái cằm nhọn của anh hiện ra trước mặt cô. Bảo Vy lườm anh tầm năm giây thì giật cánh tay ra. Mắt cô như cũ hướng về phía người đàn ông mới quen.
Người đàn ông ngồi ở quầy bar cùng Bảo Vy nhìn thấy cảnh này liền cất lời: “Vy, bạn em sao?”
Cách gọi này rơi vào tai Ưng Túc lại trở thành thân mật đến khó chấp nhận. Không hiểu sao anh lại có khát khao bóp cổ cái thằng Tây trước mặt khi nó dám gọi tên vợ anh.
Càng đáng chết hơn là người phụ nữ này còn nhún vai phủ nhận: “Không, tôi không quen biết gì anh ta cả.”
Người đàn ông ngồi cạnh Bảo Vy liếc sang gương mặt tối sầm của Ưng Túc, cười cười rồi quay lại tiếp tục trò chuyện với cô. Bọn họ thật xem anh là vô hình sao? Ưng Túc không nhịn nổi lửa giận, liền lần nữa kéo tay Bảo Vy đối diện sát mặt mình phun ra một câu khiêu khích: “Em đã ngủ với tôi còn dám nói không quen tôi?”
Sắc mặt Bảo Vy chuyển đỏ rồi lại chuyển xanh và cuối cùng là trắng bệch. Cô áy ngại nhìn xung quanh mình. Ưng Túc không chỉ nói tiếng Mĩ mà còn nói lớn như vậy khiến lòng hiếu kỳ của đám đông đều đặt hết lên người cô. Có người còn nhìn cô từ đầu đến chân đánh giá, có người lại dò xét trầm trồ.
Ưng Túc không những không xấu hổ còn đắc ý nói thêm một câu bẩn thỉu: “Mới một tháng tôi không chiều em mà em đã không nhịn được phải không?”
Máu nóng trong người Bảo Vy sôi lên, cô cắn chặt hai hàm răng cố để không làm ra chuyện mất mặt ở nơi đông người. Ánh mắt hung dữ của cô lườm Ưng Túc gần cả phút. Những tiếng cười khúc khích khiếm nhã xung quanh lúc này được dịp phát ra. Người đàn ông cô mới quen cũng sượng mặt nhìn cô. Cảm giác xấu hổ từ bốn phía vây quanh khiến Bảo Vy khó chịu buông ra một câu so sánh bất bình đẳng: “Mùi nước hoa phụ nữ trên người anh chưa tan, còn ở đây nói xằng? Phan Ưng Túc, anh là bị điên sao?”
Ưng Túc nghe xong theo phản xạ liền quay sang trái rồi lại sang phải ngửi ngửi mùi trên người mình. Đúng là trên người anh còn mùi của cô gái lúc nãy nhưng quả thực anh không làm gì cô ta cả. Gương mặt Ưng Túc có phần hoảng nhưng rất nhanh anh liền ném cho Bảo Vy một nụ cười thách thức: “Em đang ghen sao?”
Bảo Vy trừng mắt nhìn hắn, trong tích tắc liền cười lớn: “Anh đáng để tôi ghen sao?”
Ngón tay anh hơi rung lên một chút, con ngươi cũng theo lời Bảo Vy nói mà chuyển lạnh. Vốn đã không còn gì của nhau, tại sao còn phải ghen? Phải, tại sao anh lại thấy khó chịu khi cô nói cười với người đàn ông khác? Tại sao anh lại phải để tâm xem cô ăn mặc như thế nào? Tại sao chỉ vừa nhìn thấy bóng cô anh lại điên cuồng bắt cho bằng được? Tại sao ly hôn xong chỉ có mình anh là không vui?
Ánh mắt lạnh của anh vì những câu hỏi “tại sao” trong đầu mà chuyển thành chua xót. Bảo Vy không thấy hắn nói gì, liền quay mặt qua và bất ngờ bắt được ánh mắt này của hắn. Cô liền cho rằng mình nhìn nhầm và bỏ ngay suy nghĩ này ra khỏi đầu. Người như hắn làm sao có được loại cảm giác xa vời này.
Bị Bảo Vy nhìn thấy anh liền thu lại ánh mắt đó, thay ngay bằng đôi mắt u ám. Ngữ điệu chậm rãi nói ra một câu rất đáng ăn tát: “Nếu muốn đàn ông thì tôi sẽ giúp cô.”
Bảo Vy chưa kịp tát anh ta thì hắn đã áp mặt đến gần cô, một tay hắn giữ lấy đầu cô, một tay lại nắm phần eo hở ra của cô. Cảm giác tiếp xúc da thịt này khiến hắn mê thích không kiềm được liền cúi xuống hôn cô. Ở khắc này Bảo Vy liền nhanh như cắt xoay chiếc ghế hướng về phía quầy bar. Hương chanh thanh khiết trên tóc cô nhanh chóng lướt qua mặt hắn, gương mặt cô cương quyết quay đi né tránh hắn.
Nụ hôn của Ưng Túc lơ lửng trong không trung, tay chân anh cũng tự nhiên biến thành thừa thải. Đôi con ngươi chùn xuống, hụt hẫng.
Bảo Vy đẩy ghế bước xuống, lách qua người anh dứt khoát đi thẳng. Cả một cái liếc nhìn cô cũng không dành cho anh. Sự kinh tởm của Bảo Vy đối với anh không phải một hai chai xà bông có thể rửa sạch được.
Ưng Túc nhìn thấy trong mắt Bảo Vy sự chán ghét và xem thường mình, tự nhiên lại thấy nhói tim.