1.
Sống chung.
Theo yêu cầu mãnh liệt của tôi, người yêu tôi ngoan ngoãn từ tầng dưới chuyển lên.
CMN.
Hóa ra sống chung với người yêu lại tuyệt vời đến vậy, thực sự là hơn một năm nay đều trở nên vô ích.
Người yêu tôi, ra được phòng khách vào được phòng bếp, buổi tối còn có thể làm ấm giường.
Trước khi ngủ chúng tôi còn có thêm một hoạt động.
Những đêm người yêu tôi không muốn làm chuyện đó, tôi đều tỏ vẻ săn sóc cùng thấu hiểu, chẳng bao giờ lộ ra một chút ý tứ cưỡng ép nào.
Sau đó tôi sẽ ôm em, kể chuyện cho em nghe để dỗ em ngủ.
Nội dung câu chuyện nằm trong bản ghi nhớ trên điện thoại của tôi, tiểu hoàng văn kể về cuộc sống sinh hoạt đầy hương sắc vẫn được tác giả là tôi đăng tải dài hạn.
Tôi đọc mà xúc động, tình cảm trào dâng.
Kinh nghiệm cho thấy, người yêu tôi chưa bao giờ thành công trong việc nghe hết ‘câu chuyện’, em sẽ lấy đi điện thoại rồi bò lên người tôi, cung cấp cho tôi tài liệu thực tế mới.
À đúng rồi, em đã trả lại cho tôi chiếc điện thoại tôi từng có ở nước ngoài.
Chính là vì bên trong bản ghi nhớ còn có kế hoạch cầu hôn kia.
Lúc đưa nó cho tôi, mặt em đỏ rần, ấp úng nói đã lén lút lấy nó khi vào bệnh viện thăm tôi, bởi vì em biết tôi đã ghi chép chuyện của chúng tôi trong đó, sợ tôi không nhớ lại được sẽ xóa đi.
Tôi hỏi em đã xem qua nội dung bên trong rồi à.
Giọng em càng nhỏ hơn, lúc sau mới nghe thấy một tiếng “Không” ậm ờ trong cổ họng.
Tôi biết em nói dối, nhưng tôi cũng chẳng vạch trần.
Bởi vì tôi đã tỉnh lại một lần khi còn ở trong bệnh viện cấp cứu.
Ý thức tôi lúc ấy không rõ ràng, vì quá sợ hãi mà bắt đầu tự thôi miên sâu sắc, còn vật lộn ghi lại những gợi ý giúp đánh thức tôi khỏi sự thôi miên vào bản ghi nhớ.
Mật khẩu khóa chỉ có hai chúng tôi biết.
Rất tốt, xem thì cứ xem, nhìn nhiều chút, thường xuyên ôn lại tình cảm ngọt ngào có lợi cho mối quan hệ ổn định của vợ chồng.
Àiii, chỉ là kế hoạch cầu hôn phải được suy nghĩ lại rồi.
2.
Cầu hôn.
Tại một lần tụ tập cùng bạn bè, vẫn là ở bể bơi nằm úp sấp quen thuộc kia và có đông đảo ‘hồ bằng cẩu hữu’.
Chẳng qua ‘cảnh còn người mất’, rốt cuộc cũng không có ai dám nói với tôi “ban ngày ban mặt thì có sao đâu, bên kia vẫn có phòng”.
Không phải là tôi cầu hôn, tôi mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, bản kế hoạch mới kia còn chưa được sửa cho tốt đâu, là em ấy cầu.
Nhẫn là đôi mà tôi đã đặt làm ở nước ngoài trước đó, em đã trực tiếp lén lút lấy giấy chứng minh thư của tôi đi lấy về. Mẫu dành cho nam đều rất đơn giản, có khắc chữ bên trong, của em là “Prince”, của tôi là “Princess”.
Không biết em lấy bộ trang phục mặc trong vở kịch kia ở đâu, tay trái cầm lấy chiếc kiếm trên thắt lưng, tay phải cầm một bông hồng—–theo vở kịch thì hoảng tử nhỏ đã hái bông hồng từ bụi gai để tỏ tình.
Em như hoàng tử nhỏ cao quý bước ra từ truyện cổ tích, quỳ một chân xuống trước mặt tôi.
Hoàng tử nhỏ giơ bông hồng lên, bày tỏ tình yêu to lớn với tôi.
Tôi càng nghe càng thấy quen tai, má nó đây chẳng phải là lời thoại mà hoàng tử tỏ tình với công chúa trong đoạn cuối của vở kịch kia sao?
Tôi cảm thấy người yêu tôi thành thạo hơn tôi nhiều.
Bây giờ tôi hận không thể xuyên thành nàng công chúa trong vở kịch ấy, rồng ác hay không ác cái quái gì, quay đầu lại hôn hoàng tử nhỏ rồi rước về nhà đi.
Lời thoại của hoàng tử nhỏ nhanh chóng kết thúc.
Em nói lời cuối: “So I’m here, princess.”
Em dừng lại một chút rồi thêm vào một câu mà kịch bản gốc không có, là tấm phông nền để tôn lên nhân vật chính của ngày hôm nay: “Vậy công chúa, nàng có nguyện ý kết hôn với ta không?”
Anh nguyện ý anh nguyện ý, đừng nói kết hôn, kể cả sinh con cho em, anh đều nguyện ý.
Giả dụ, thủ pháp tu từ, tôi là đàn ông, không thể sinh.
Em thấy tôi gật đầu, mỉm cười nhìn tôi với đôi mắt sáng ngời.
Em ngậm cành hồng trong miệng, lấy nhẫn ra đeo vào ngón áp út của tôi.
Tôi sắp bị vẻ đẹp trước mắt làm cho bất tỉnh. Cái gì gọi là người đẹp hơn hoa, đây, chính là đây!
Có rất nhiều người xung quanh, tất cả đều huýt sáo trêu ghẹo.
Không được, tôi lẩm bẩm trong lòng, mày không thể ‘cứng’, mày không thể ‘cứng’, mày không thể ‘cứng’.
Tôi miễn cưỡng tỉnh táo lại.
Chiếc nhẫn không đeo vào được, hơi nhỏ, lấy nhầm rồi.
Em có chút xấu hổ, muốn lấy chiếc khác.
Tôi đem người kéo lên ôm vào lòng, nhận lấy chiếc nhẫn nhỏ kia rồi dùng răng cắn chặt, nắm lấy ngón tay em duỗi về phía miệng.
Em thuận theo sức lực của tôi, ngón áp út xuyên qua nhẫn luồn vào miệng tôi, tôi dùng miệng đeo cho em, lúc lui ra còn hôn một cái lên tay em.
Em cắn môi dưới ngẩng đầu nhìn tôi, miệng vẫn ngậm lấy hoa, trong ánh mắt đều là ý cười rạng rỡ.
Sắc đẹp bùng nổ, tôi ‘cứng’ rồi.
Nhưng tôi vẫn nhịn, nhịn đến khi em cầm chiếc nhẫn khác lên, kiên quyết quỳ xuống một lần nữa, lấy bông hoa xuống, học bộ dáng của tôi mà ngậm chiếc nhẫn đeo cho tôi.
Không, bảo bối à, em có thể đứng lên không.
Má nó tư thế quỳ này cũng quá giống bình thường khi em ‘dùng miệng’ giúp anh rồi, xong, lại càng ‘cứng’.
Tôi cố gắng thoát ra khỏi đám hồ bằng cẩu hữu đang huýt sáo hò reo.
Kéo người yêu tôi vào căn biệt thự hai tầng bên cạnh giữa thanh thiên bạch nhật.
Buổi tối lúc ra ăn cơm, tôi phát hiện tên nhóm Wechat đã bị bọn họ đổi thành “Câu lạc bộ ban ngày tuyên dâm”, không khí thảo luận sục sôi ngất trời.
……
Không đúng, các người như vậy thật sự không sợ bị mời đi uống trà à?
3.
Lĩnh giấy chứng nhận.
Giấy chứng nhận kết hôn của nước ngoài rất đẹp.
Tôi đóng khung nó rồi treo lên bức tường phía trước phòng khách, đảm bảo bất cứ ai bước vào đều có thể nhìn thấy, nghênh đón một cơn sóng ập thẳng vào mặt, chấn động tại chỗ.
Người yêu, không, bây giờ là vợ tôi, thần thần bí bí kéo tôi đi chụp ảnh cưới. Là phong cách quý tộc phương Tây ngày xưa.
Nghe nói còn là do L giới thiệu.
Em lại trở thành một chàng hoàng tử nhỏ xinh đẹp cao quý, sau đó ôm tới cho tôi một chiếc váy cổ điển châu Âu màu đỏ.
Tôi, Trác Tế, dù tôi có ‘cong’ thành nhang muỗi thì vẫn là đàn ông, tôi không thể….
Tôi đã mặc nó.
Đừng hỏi, hỏi là vợ sẽ bĩu môi tủi thân.
Đại trượng phu co được dãn được, giúp vợ vui vẻ thì cải trang thành nữ có là gì đâu.
Mẹ nó.
Vấn đề là sao cái váy này có thể bó sát như vậy được??
Tôi suýt tắt thở.
Chụp xong.
Tôi cảm giác ngực và eo mình bị ‘xẹp’ đi ít nhất 3cm.
Tôi cũng chẳng dám coi thường sự cố chấp của phụ nữ trong việc theo đuổi cái đẹp nữa.
Về đến nhà tôi nằm bẹp trên giường rên rỉ, vợ tôi lại gần xoa xoa vùng bụng và ngực bị bóp nghẹt của tôi với vẻ mặt lo lắng đau lòng.
Kết quả là xoa đến ‘cứng’.
Em quay đầu lại nhìn tấm ảnh cưới chụp tôi mặc váy được treo trong phòng ngủ, rồi nhìn tôi, lại nhìn xuống ‘túp lều’ giữa chân tôi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của em đỏ lên, bỗng nhiên tắt đèn rồi bắt đầu lần xuống dùng miệng giúp tôi.
CMN.
Tôi không có cách nào miêu tả mình đã hạnh phúc đến nhường nào trong hơn một tiếng qua.
Khí thế vợ tôi quá dữ dội, cực kỳ chủ động, tự mình khuếch trương thật tốt, bám tay tôi cưỡi lên mà bắt đầu di chuyển, vùi đầu vào cổ tôi vừa hôn vừa liếm, cuối cùng trực tiếp hút tôi đến xuất ra, trước mắt đều là màu trắng xóa.
Tôi dễ chịu muốn bùng nổ.
Thật sự, sớm biết rằng mặc váy có thể khiến vợ tôi kích động như vậy, tôi bằng lòng mặc váy hàng ngày để ‘làm’ em.
Vậy mà tôi còn đại nghịch bất đạo mà nói rằng sẽ không mặc loại váy này.
Chẹp, thật thơm ngon.
Vợ tôi chọn một bức ảnh yêu thích nhất rồi treo nó ngoài phòng khách.
Là bức em mặc bộ quần áo hoàng tử màu đen, đội một chiếc vương miện nhỏ trên đầu, quỳ một gối xuống, bàn tay hướng về phía tôi, trong tay chứa đầy những vì sao nhỏ bé mà em hái xuống cho tôi.
Tôi mặc váy ngồi giữa biển hoa đối diện em, đội tóc giả, nở nụ cười lưu manh.
Biển hoa với sao là photoshop, một trong những quà cưới L tặng chúng tôi.
Quà cưới của thẳng nam, xem như tôi được mở mang tri thức, quả nhiên là danh bất hư truyền