Bạn Gái Tôi Là Tsundere

Chương 23: Cháu đã quyết định được chưa?



Chiếc xe Bentley màu đỏ rực dừng trước cổng trường, từ trên xe bước xuống là một chàng trai dáng người cao lớn, hơi gầy, đeo kính, khí chất vô cùng nhã nhặn. Anh ta đẩy gọng kính màu đen ở trên mắt, bước từng bước tới trước mặt Tịch Y và Lâm Triết Hạo. Thái độ vô cùng cung kính, cúi người một góc ba mươi độ tiêu chuẩn,"Tiểu thiếu gia, Tịch tiểu thư, thật xin lỗi vì đã tới trễ."

Lâm Triết Hạo cười tươi, hướng về phía anh ta phất phất tay,"Ừ, ông nội đợi đã lâu. Tiểu Tịch Tịch chúng ta mau đi thôi."

Tịch Y gật đầu, cùng với hai người rời đi khỏi đó. Hành lý của cô được gửi ở phòng bảo vệ, lát nữa người trong nhà cô sẽ tới nhận.

Cùng lúc đó, Hàn Tử Đằng và Ngô Hành Khởi đều đồng loạt hướng về phía cô.

Năm đó cũng vậy, sau khi bước lên chiếc xe đó...chính là năm năm sau anh mới có thể gặp lại cô. Ánh mắt Ngô Hành Khởi ảm đạm đi, quay người lên xe taxi rời khỏi.

Bentley chậm rãi dừng trước cổng công ty giải trí JM, thư kí Tử Tầm đứng đợi ở trước cửa công ty vừa trông thấy chiếc xe của thiếu gia liền lập tức chạy đến mở cửa. Anh ta gật đầu với tài xế lái xe rồi dẫn đường cho hai người tiến vào trong.

Cả đường đi, thư kí Tử Tầm tìm đủ đề tài nói chuyện, hỏi han hai người về chuyến du lịch. Nhưng cuối cùng cũng chỉ có Lâm Triết Hạo là đáp lời để cho anh ta khỏi lúng túng. Tịch Y được hai ba câu cũng chỉ ừ và ờm, ngoài ra cô cũng không hề nhìn thẳng vào anh ta khiến thư kí có chút ngại.

Đến tầng cao nhất của công ty JM, thư kí đứng ở ngoài gõ cửa hai tiếng, bên trong truyền ra một tiếng nói khàn khàn nhưng vô cùng khí thế,"Vào đi."

Thư kí Tử Tầm đẩy cửa vào, đứng sang bên cạnh nhường lối cho hai người đằng sau rồi lịch sự đóng cửa.

Trong căn phòng rộng lớn chỉ có ba người, Tịch Y hít sâu một hơi, mỉm cười gọi một tiếng,"Ông nội!"

"Ngoan, tiểu Y lại đây với ông nào.", Ông lão chòm râu bạc phơ, uy nghiêm ngồi trên ghế bây giờ lại nở nụ cười hiền hòa khiến cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.

Tịch Y bước đến bên cạnh ông, hai tay vòng ra cho ông ấy một cái ôm, giọng nói có phần nũng nịu,"Cháu rất nhớ ông."

"Đứa ngốc, nhớ ông liền có thể đi thăm ông. Không cần lo sẽ làm phiền ông, nghe chưa?", Lâm Chấn vuốt tóc cô, chòm râu bạc hơi rung rung khi cười.

Tịch Y gật đầu. Lâm Triết Hạo đứng bên cạnh thấy hai người một câu nhớ, hai câu thương khiến anh không khỏi cảm thấy bị hắt hủi, cười nhẹ một tiếng,"Ông nội, cháu cũng lâu rồi chưa được gặp ông."

Lâm Chấn lườm nguýt anh một cái, giọng nói như đang châm chọc,"Cháu suốt ngày nghĩ đến đứa bé nhà họ Hạ thì làm gì còn thời gian đến thăm ông. Hừ!"

Haha!! Anh chỉ biết cười trừ. Quả thật dạo gần đây Hạ Đình có chút bám người.

Ba người cùng hướng tới sofa rộng giữa phòng ngồi xuống, Lâm Chấn sai đứa cháu trai kia đi pha trà, còn mình thì âu yếm đứa cháu gái bên cạnh, nhỏ nhẹ hỏi,"Tiểu Y đi chơi có vui không? Cháu vừa mới về mà ông đã gọi cháu qua đây, không khiến cháu mệt mỏi chứ?"

Tịch Y lắc đầu, mỉm cười chân thành, hướng phía tay ông mà cầm lấy bàn tay đầy vết chai sạn kia,"Cháu không sao, cháu đi chơi vui lắm."

Nói đến ông trùm làng giải trí Lâm Chấn thì không ai không biết đến. Người từng giữ danh hiệu ảnh đế hơn mười năm bắt đầu từ khi debut tới khi giải nghệ, lọt vào top 30 nghệ sĩ giàu có nhất thế giới chỉ trong vòng hơn mười năm. Sau đó thì biến mất khỏi giới giải trí, thành lập nên công ty JM đầy thành tựu như ngày hôm nay.

Lại nói, Tịch Y cùng Lâm Chấn không có bất cứ quan hệ huyết thống máu mủ gì. Năm đó khi ông tình cờ đi dạo ở bờ sông liền lên cơn đau tim. Một cô bé học cấp hai liền chạy ngay đến giúp ông tìm thuốc, còn làm các sơ cứu đơn giản. Lọ thuốc bị ông run rẩy làm rơi xuống nước, cô không ngại nước sông lạnh như thế nào mà lao xuống. Sau hôm đó cô liền lên cơn sốt không ngừng.

Ngày hôm đó nếu không có cô bé này, ông không biết là mình sẽ ra sao nữa. Cho người điều tra tất cả hoàn cảnh của cô mới biết cô đã mất mẹ từ lâu. Thương cho cô bé gái tốt bụng lại đáng yêu, ông liền nhận cô làm cháu nuôi, tuyên bố với giới truyền thông rằng ai đắc tội với cô cũng chính là đắc tội với Lâm Chấn cùng cả JM này.

Đối với người ông từ trên trời rơi xuống này, Tịch Y ban đầu cũng không hề tự nhiên, thậm chí có chút né tránh ông. Bản năng trỗi dậy cộng thêm việc mình đã từng trải qua, cô không khỏi có cảm giác đề phòng với người lạ. Nhưng lâu dần cô cũng từ từ chấp nhận ông. Biết được ông là ảnh đế một thời, còn từng là thần tượng của mẹ cô. Biết rằng nhà ông có một đứa cháu trai hơn cô một tuổi. Còn biết rằng...ông còn theo chủ nghĩa nữ tôn nam ti. Cho nên tình cảm ông dành cho cô còn hơn cả đứa cháu đích tôn của mình.

"Ai da, cháu còn nhớ hai năm trước cháu có nộp đơn xin đi du học hay không? Bài viết của cháu được họ đánh giá rất cao. Bên trường đại học Oxford đã gửi giấy báo tới, muốn cháu mùa xuân sang năm sẽ nhập học. Cháu đã quyết định chưa?", Lâm Chấn ôm cô, để đầu cô tựa trên ngực mình rồi yêu thương mà vuốt ve.

Tịch Y hơi bất ngờ rồi cũng thu lại tâm trạng đang kích động của mình. Muốn chứ, cô muốn đi. Đi du học nước ngoài là mục tiêu ban đầu của cô. Học luật là ước mơ từ nhỏ của cô. Tất nhiên là cô muốn đi rồi.

"Vậy có nghĩa là, mùa xuân lớp mười hai, tiểu Tịch Tịch sẽ không còn ở thành phố S nữa rồi ư?", Lâm Triết Hạo nói.

Phải rồi ha, nếu cô quyết định, sang năm cô sẽ không còn ở đây nữa. Nếu muốn, cô sẽ không quay về thành phố S nữa, nếu muốn phát triển sự nghiệp như mong ước, hẳn là cô sẽ định cư ở Anh. Rất có thể...sẽ không được gặp lại mọi người nữa.

Tịch Y rơi vào trầm mặc. Lâm Chấn thở dài một hơi, từ dưới ngăn kéo lấy ra một tập giấy tờ cùng một lá thư,"Cháu suy nghĩ kĩ đi. Đây là cơ hội tốt, ông tin Tịch Thành Long sẽ ủng hộ cháu thôi."

Cả đường về nhà, Tịch Y đều yên lặng không nói gì. Du học sao...đó là ước mơ của mẹ, cũng là ước mơ của cô. Cô muốn đi. Nhưng cô cũng không muốn xa thành phố S.

Sau khi về đến nhà, Tịch Y liền tắm rửa, từ chối lời mời cơm tối của dì Hạ, leo lên giường đi ngủ.

Nhưng nằm lăn qua lăn lại cũng không tài nào nhắm được mắt, cô thất thần nhìn chằm chằm lên trần nhà. Đột nhiên nhớ tới năm đó, khi mẹ cô bị đuổi việc ở quán ăn, hai mẹ con đều không có gì bỏ bụng. Mẹ dịu dàng ôm cô nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, mẹ nói,"Tiểu Tịch, con biết không, ước mơ của mẹ là có thể trở thành một cô giáo. Mẹ rất muốn ra nước ngoài đi học. Được giao lưu với mọi người trên thế giới này."

Dừng một chút, mẹ nhẹ nhàng vỗ từng cái lên người cô,"Con biết không, mẹ rất hâm một những người trí thức, mẹ cực kì ngưỡng mộ họ. Ví dụ như bác sĩ, cô giáo, luật sư,...vậy. Ước mơ của mẹ...mẹ muốn trở thành một người trong số họ."

Hạ Tịch năm đó rất gầy yếu, mái tóc dài được tết đuôi sam làm nổi bật lên gò má hốc hác của cô, cô quay người ôm lấy mẹ, vùi đầu vào ngực bà,"Sau này con sẽ ra nước ngoài, con sẽ trở thành một người trí thức."

Hạ Bối Bối mỉm cười, bà hôn lên đỉnh đầu con gái.

Ừm, mẹ đã không thể thực hiện được nó. Bảo bối, con nhất định phải giúp mẹ hoàn thành nó đấy.

Buổi tối hôm đó là buổi tối cuối cùng cô được nằm trong vòng tay của mẹ.

Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa lên cao, cửa sắt nhà cô đã bị đập cho vang trời. Mẹ cô từ trên ghế chạy ra mở cửa, sau đó nhìn thấy chị em tốt cùng ba người đàn ông ở bên ngoài.

"Khê Khê.", Hạ Bối Bối mỉm cười.

"Chào bạn thân mến.", Doãn Khê như mọi ngày ôm lấy bà, sau đó lôi kéo bà cùng ba người đàn ông vào bên trong ngồi xuống.

Cô không biết họ đã nói chuyện gì, cô chỉ biết, sau khi nghe thấy tiếng hét của mẹ cùng tiếng nói chuyện to lớn ở bên ngoài liền tỉnh giấc hẳn. Chân trần chạy ra phòng bên, thấy được cảnh tượng cho tới bây giờ cô cũng chưa từng quên.

Mẹ cô bị ba người đàn ông đè dưới thân. Một tên to con nắm hai tay mẹ giơ lên đỉnh đầu, tên kia dùng sức xé rách quần áo của mẹ, để lộ ra làn da có chút đen sạn.

Tuy bà lăn lội dưới tầng thấp nhất của xã hội, nhưng bà không giống những người phụ nữ bẩn thỉu ngoài kia. Bà có khuôn mặt xinh đẹp, dù có không chăm sóc bảo dưỡng cũng đều rất xinh đẹp.

Cô thét lên một tiếng, chạy tới cắn chặt vào tay người đàn ông đến bật máu liền bị người đó hung hăng ném một cái vào góc tường. Hạ Tịch gắng gượng bò dậy, nhưng lại bị Doãn Khê độc ác dẫm một phát vào ngực khiến cô bất lực nằm trong góc.

Bất lực nhìn mẹ bị chúng làm nhục. Bất lực nhìn mẹ cô kêu gào mà không thể làm gì được. Mẹ cô mệt đến mức...cuối cùng đến tiếng kêu cũng không thể phát ra.

Ngày 28/4/20xx, mẹ cô mất.

Mất vì bị hành hạ. Mất vì quá đói. Mất vì...bảo vệ cho cô.

Sau đó, cảnh sát đã vào cuộc điều tra chuyện này, ba người đàn ông kia bị bắt. Bị kết án chín năm tù.

Chín năm tù của họ đổi lấy mạng sống của người thân duy nhất trên đời cô.

Còn người chủ mưu đằng sau thì không hề hấn. Gia đình nhà bà ta, gia đình nhà họ Tô quyền quý nhất thành phố Z đã đem chuyện này đè xuống. Kể cả sau khi khôi phục lại thân phận đại tiểu thư Tịch gia, cô cũng không thể đem bà ta ra ngoài ánh sáng. Nhà họ Tịch không thể so sánh được với Tô gia được. Mãi mãi không thể.

Tịch Y bừng tỉnh. Phát hiện hai bên má đã đầy nước mắt. Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi đè nén tâm trạng bi kịch của mình lại.

Cô cần phải ra nước ngoài. Cô cần phải trở thành luật sư. Cô phải kiếm thật nhiều tiền.

Chỉ có như vậy cô mới có thể đem vụ án năm đó làm sáng tỏ. Đem nỗi nhục của mẹ cô được rửa sạch. Cô nhất định phải khiến Doãn Khê cùng những người năm đó có liên quan giết tận gốc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv