Ngồi trên chiếc xe hơi đắt tiền của nhà họ Ngô, Lăng Lăng không thể nào ngồi yên cho được, mắt nó cứ đảo đi đảo lại trong xe. Cho đến khi ông Ngô mở lời nói chuyện, nó mới thôi nhìn.
- Hai đứa quen nhau được bao lâu rồi ?
Nó nghe thế liền nhanh nhẹn trả lời.
- Một ngày ạ.
Sau câu trả lời của nó, cả Phong và ông Ngô đều trớ mắt ra nhìn. Trong khiđó nó vẫn trưng cái bộ mặt chẳng biết gì ra mà nhìn lại anh.
Phong thấy bố có vẻ đang mất dần bình tĩnh, thế là anh vội vàng giải nguy ngay.
- Là một năm ạ, cô ấy nói nhầm đấy bố.
Đến lúc này ông Ngô mới thôi bất ngờ, à ừ cho qua chuyện rồi tiếp tục lái xe.
Phong thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm, song vội xoay sang nhìn nó, lườm hẳn nửa con mắt.
Xe dừng bánh trước cổng của một nhà hàng nổi tiếng nằm ngay trung tâmthành phố. Vừa bước vào trong, cha con họ Ngô đã được nhân viên nhà hàng chào đón nồng nhiệt, duy chỉ có nó là chẳng ai thèm để mắt đến.
Sau khi ngồi vào bàn ăn, Lăng Lăng chẳng dám mở miệng nói lấy lời nào, cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mặt ông Ngô tí nào. Trong lúc đang chẳng biếtphải làm sao, thì bỗng ông Ngô lại mở lời hỏi nó rằng.
- Cháu gái này, cháu vẫn còn đang đi học mà sao lại nhuộm tóc thế kia ?
!!!!
Thôi thua, nó hoàn toàn không biết phải trả lời ra sao. Hết ngập ngừng rồilại tới ấp úng. Thế rồi ngay lúc đó, Phong lại tiếp tục ra tay cứu giúp.
- Là tóc giả đấy bố ạ.
Ông Ngô ngạc nhiên.
- Sao ?! Sao lại tự dưng đội tóc giả ?
Giờ đến lượt Phong ấp úng, cả hai lúc này chỉ biết nhìn nhau ngây người. Hết nó rồi lại tới anh thay nhau ngập ngừng.
- Dạ tại cháu ... cháu ...
- Cháu làm sao ?
- Dạ cháu ... cháu ...
- Sao cháu lại ngập ngừng ? Ta chỉ hỏi ...
- Dạ tại cô ấy bị hói ạ !!!
!!!
Câm nín tập hai.
Vừa đúng lúc đó thức ăn được đưa lên, cũng là lúc cứu nguy cho khoảnh khắc đầy nhục nhã của Lăng Lăng.
Lăng Lăng bụng đói cồn cào, nên khi vừa nhìn thấy thức ăn đã liền sáng mắtlên. Đợi ông Ngô lên tiến mời nó ăn tự nhiên, nó mới dám đưa đũa gấp lấy ăn.
Nó ăn như bão táp, hết đĩa này sang đĩa khác. Đồ ăn ngon quá, buộc nó phải hỏi ông rằng.
- Bác ơi, đây là món gì mà sao ngon thế ạ ?
Ông Ngô nghe vậy liền mỉm cười, đưa tay chỉ từng món và giới thiệu cho nó nghe.
- Đây là bào ngư, còn đây là thịt bò thượng hạng, bên này là súp cua hoàng đế, còn cái này là ...
Nó nghe ông nói mà ù hết cả tai, mặt mày choáng ván, tay run lên, cònmiệng thì không thể nhai nổi thức ăn nữa. Trong đầu nó bây giờ chỉ biếtthầm tâm sự với chính mình rằng.
- Sao mình cảm thấy như mình đang nhai tiền trong miệng vậy taaaa ...
...
Sau một hồi lâu ăn uống cùng nhau, ông Ngô bỗng cao giọng hỏi Lăng Lăng rằng.
- À mà cháu gái này, ba mẹ cháu làm nghề gì ?
Vừa nghe ông nhắc đến ba mẹ, Lăng Lăng bỗng im lặng vài giây, buông đũa xuống và ngập ngừng trả lời ông.
- Dạ ... ba mẹ cháu ... mẹ cháu ...
- Mẹ cô ấy là giảng viên trường Đại học nổi tiếng, còn ba cô ấy là ... là Giám đốc Vương bên công ty Truyền thông ạ.
Không hiểu sao Phong lại cướp lời của nó, nói dối một mạch mà chẳng hề chớp mắt. Tất nhiên LăngLăng rất ngạc nhiên, vô cùng ngạc nhiên trước hành động này của anh.
- Giám đốc Vương bên truyền thông ... Là ông Vương Tuấn có phải không ?
Ông Ngô ngơ ngác, nhìn Phong hỏi. Còn Phong thì vẫn giữ trạng thái bình tĩnh, chậm rãi đáp lời ông.
- Vâng, là ông ấy ạ.
- À, bố biết ông ấy rồi. Thì ra đây là con gái danh giá của Vương gia.
Vừa nói, ông vừa xoay sang nhìn Lăng Lăng mỉm cười, con nó thì chẳng biết nói gì thêm, cũng nhìn ông rồi cười gượng gạo.
Sau cuộc trò chuyện đó,ông Ngô trở nên thích Lăng Lăng hơn, còn Lăng Lăng thì không hề mở miệng nói một câu nào, thậm chí là nó còn không thèm nhìn mặt Phong lấy lầnnào.
...
- Đợi ở đây nhé, ta đi lấy xe.
Ra khỏi cửa nhà hàng, ông Ngô quay sang nói với hai người rồi bước đến chỗ gửi xe.
Không khí ngộp ngạt bỗng bủa vây hai người họ, khiến Phong cảm thấy khó chịu và ấy nấy, thế rồianh khẽ cau mày và quay sang nói với Lăng Lăng rằng.
- Chuyện ban nãy ... tôi không cố tình nói như thế đâu.
Nó nghe những vẫn im lặng, hướng mắt nhìn về phía xa xăm mà chẳng đáp lại anh câu nào. Còn Phong thì vẫn nói tiếp.
- Chắc ba mẹ cô cũng làm lớn lắm nhỉ, làm lớn nên cô mới được vào học trường hạng A. Thế thìviệc ban nãy, tôi cũng không phải ...
- Này, Ngô Nại Phong.
Bỗng nó gọi tên anh,Phong cũng vì thế mà im bặt miệng. Sắc mặt Lăng Lăng lúc này bỗng dưngtrở nên đáng sợ vô cùng, nó giương đôi mắt giận dữ nhìn anh, hít một hơi rồi lớn tiếng nói.
- Anh có biết việc làm ban nãy của anh quá đáng đến cỡ nào không ?!
Phong nhìn nó, trầm giọng đáp.
- Không lẽ chỉ vì việc đoán sai nghề nghiệp của ba mẹ cô mà cô nổi nóng với tôi à. Cô thật là vô lý !
- Anh câm miệng đi !! Anh chẳng biết gì về gia đình tôi cả, anh lấy đâu ra cái quyền tự phán quyết hết tất cả mọi chuyện vậy ?!!
Sự việc ngày càng trởnên tồi tệ, cả Lăng và Phong dường như không còn kiểm soát được chínhmình nữa. Cứ thế để cho cơn giận điều khiển lấy tâm trí mình. Phong khinhìn thấy thái độ thô lỗ ấy của nó, anh đã liền phản bác lại.
- Cô không cần phải làm lớn mọi chuyện lên như vậy ?! Tôi ...
- Ba mẹ tôi ly dị lâurồi ! Từ năm tôi tám tuổi, tôi đã phải sống một cuộc sống không có chabên cạnh !! Mẹ tôi chỉ là một giáo viên bình thường, nhận đồng lương ítỏi từ một ngôi trường to lớn khác !! Ba tôi biến mất biệt tăm kể từ khixa mẹ con tôi, ba tôi sống ở đâu, sống như thế nào, và sống với ai, việc đó tôi còn không hề biết thì nói chi đến công việc của cha tôi đang làm ?!! Tôi không phải là con gái của một gia đình danh tiếng, càng khôngphải là con gái của ông Vương gì đó !! Tôi nhuộm tóc là bởi vì tôi thích thế !! Chứ không phải vì tóc tôi có vấn đề !! Tôi hoàn toàn là một đứacon gái chẳng ra gì, nói thẳng ra là một đứa du côn !! Anh muốn tìm chobố anh một cô bạn gái tiểu thư giàu có gì đó thì anh cứ đi mà tìm, tôikhông quan tâm !! Chỉ cần anh tránh xa tôi ra một chút, thế là đượcrồi...
Nói rồi Lăng Lăng xoay lưng đi, nhưng bỗng nó dừng chân và xoay mặt lại nói với anh câu cuối.
- Sẵn đây nói thêm choanh biết. Tôi ! Tên là Dương Tử Lăng, là họ Dương, chứ không phải làVương. Mong anh nhớ cho rõ, và lần sau đừng gọi nhầm họ của tôi nữa ... À mà khoan, làm gì còn có lần sau ... Từ đây về sau, xem như tôi và anhchưa từng quen biết nhau.
Thế rồi Lăng Lăng xoay bước đi, bỏ lại mình anh đang đứng ngây người ra ở đó ...