Bạn Gái Tôi Cao Mét Năm Tám

Chương 29



Hết giờ học Linh Vận đã nhận được tin nhắn của Ninh Tự Hàn, nói ở dưới lầu đợi cô.

"Oa, đôi tay thật là đẹp!"

"Oa, đôi nhẫn kim cương thật là đẹp!"

"Không nghĩ là bọn họ đã đính hôn?"

...

Cô chỉ thấy bảy tám bạn học vây quanh một chỗ, Điền Huỳnh Mỹ đang ngồi ở chỗ ngồi của cô ta, những người khác thì vây quanh nhoài người vào bên bàn, cúi đầu nhìn điện thoại trong tay cô ta.

Mặc dù Linh Vận không ưa Điền Huỳnh Mỹ nhưng vẫn tò mò mọi người đang bàn tán cái gì, dù sao hai ngày này dư luận khiến cô có phần nhạy cảm.

Cô đi tới, kéo bạn học ở ngoài rìa hỏi: "Sao thế?"

Không đợi bạn học kia trả lời, Đoạn Tinh Vũ ở bên cạnh xen vào hỏi cô: "Tôn Cẩn Nặc và anh trai của cậu đính hôn à?"

"Cái gì?" Linh Vận ngơ ngác, cái này là cái nào cùng cái nào.

Có điều hôm nay Tôn Cẩn Nặc lại trốn học, trong thời gian ngắn cô cũng không có cách nào chứng thực.

Chỉ nghe Điền Huỳnh Mỹ ở bên cạnh âm dương quái khí nói: "Ai mà tin?"

Có bạn học lập tức nói: "Không đính hôn mà người ta đã đeo nhẫn kim cương lên rồi hả?"

"Với lại cái tay mập như thế này rõ ràng là Tôn Cẩn Nặc mà, tay còn lại chắc chắn là Linh Tu."

"Cho nên người ta đích thực là đính hôn, nói bao nuôi cái gì chứ, các người cũng tự kiểm điểm chút đi."

...

Không đợi Linh Vận phát biểu ý kiến, Điền Huỳnh Mỹ đã đi về phía cô: "Cô đừng nói cô cũng đính hôn với người ta nhé, vấn đề của cô và Linh Tu không giống nhau!"

Linh Vận: "..."

Sao Điền Huỳnh Mỹ lại đáng ghét như thế chứ!

"Tôi nói tôi đính hôn sao?"

"Tôi biết những cái bài viết kia đều là cô đăng lên, cô chờ đó cho tôi!"

Điền Huỳnh Mỹ vênh váo tự đắc nói: "Tôi chờ cô, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, tôi xem cô làm gì tôi?"

Linh Vận xuống lầu, liếc thấy Ninh Tự Hàn đang đứng dưới cây ngô đồng cách đó không xa, nam sinh cao ráo chân dài, tư thái thẳng tắp, đang nhìn cô bên này, lúc đầu sắc mặt anh rất nghiêm túc, nhìn thấy cô trong nháy mắt đã cười lên.

Linh Vận vén tóc, nhảy tung tăng chạy đến, "Sớm thế ạ?"

Ninh Tự Hàn rất tự nhiên đem tay đưa tới trước mặt cô, Linh Vận liền đưa tay nhỏ của mình qua, Ninh Tự Hàn nắm chặt cô, hỏi: "Chúng ta đi ăn cơm trước, hay là đi mua trước?"

Mới vừa rồi Linh Vận vẫn còn vui vẻ, cô thở dài: "Quên đi thôi." Cô lấy điện thoại mở diễn đàn ra, trang đầu đã nổi lên bài viết khoe tay, đưa cho Ninh Tự Hàn, "Anh nhìn cái tay hạnh phúc kìa."

Ninh Tự Hàn cau mày, nhận lấy điện thoại, đợi anh nhìn rõ nội dung bên trong bài post thì nội tâm thầm mắng một câu, cái thằng khốn Linh Tu này, đại khái là có thù với anh, chuyện gì cũng cướp đoạt.

Anh mới nghĩ đến biện pháp đính hôn với Linh Vận, chỉ có điều một đêm đã bị Linh Tu nhanh chân đến trước.

Đoán chừng lúc này khuyên Linh Vận chuyện đính hôn cũng không có hiệu quả gì.

Có điều, anh vẫn muốn thử xem, "Em gái nhỏ, chúng ta mặc kệ bọn họ, chúng ta..."

Linh Vận có phần thất vọng, nói: "Quên đi thôi, dù sao ban đầu em cũng cảm thấy không thực tế, vẫn là đợi em tốt nghiệp đại học rồi nói sau."

Ninh Tự Hàn đã biết rõ kết quả sẽ thế này, trong lòng lại thầm mắng Linh Tu hai câu.

Mắng thì mắng, Ninh Tự Hàn vẫn cảm thấy cần phải xử lý chuyện diễn đàn trước, anh nhớ đến trước kia ở hội học sinh có một cậu em trai rất lợi hại về máy tính, loại trang web tìm thông tin này đối với với hắn mà nói chỉ là chuyện nhỏ.

Anh nói: "Được rồi, chuyện trên diễn đàn anh đã có cách, tối hôm nay đã có thể giải quyết."

Linh Vận cùng Ninh Tự Hàn đi ăn cơm.

Quả nhiên giống như anh nói, tối hôm đó Điền Huỳnh Mỹ đã rớt ngựa, đồng thời còn đặc biệt bới móc cô ta những một bài viết.

Trung học phổ thông đã từng sống chung với hai người bạn trai, lên đại học ruồng bỏ người ta thi không tốt chia tay.

Trước Đoạn Tinh Vũ còn thuê phòng với một người bên khoa thể dục.

Cuối cùng ngay cả gần đây nhất cô ta tiếp xúc với ai cũng bị đăng lên.

Cuối cùng, còn đưa lên một số bài đăng trên màn hình, chế giễu mảng xanh trên đầu Đoạn Tinh Vũ.

Trên đường về ký túc xá Linh Vận nghe thấy các bạn học chỉ trỏ, "Các cậu có nghe nói về Điền Huỳnh Mỹ chưa?"

"Là cái cô sinh viên năm nhất à?"

"Suốt ngày hôm nay bài đăng đều bới móc."

"Đúng vậy đó, đúng vậy đó, nghe nói còn cướp người yêu của bạn học cùng lớp, còn nói người ta ra ngoài làm vợ bé, hóa ra người đi tiếp rượu mới chính là cô ta, thực sự là cười chết người."

"Đúng đấy, nói người khác làm công việc tiếp rượu, kết quả người ta có bạn trai, chính là nghiên cứu sinh xuất sắc của trường chúng ta đó."

"Còn nói anh người ta được bao nuôi, kết quả người ta cũng đính hôn, thật sự là buồn cười."

...

Dư luận đang chuyển hướng nhanh.

Không nghĩ là bị mọi người đào triệt để như thế, đúng là thiên lý tuần hoàn báo ứng bất sảng1, Linh Vận vô cùng vui vẻ trở về ký túc xá.

Cũng không biết là trùng hợp hay là Điền Huỳnh Mỹ cố ý chờ cô, hai người vậy mà vừa vặn đụng nhau tại cổng ký túc xá.

Hiện tại Linh Vận đang vui, không chấp nhặt với cô ta, muốn né tránh cô ta đi thẳng vào ký túc xá, lại không ngờ bị Điền Huỳnh Mỹ trực tiếp kéo lại.

Linh Vận không vui nhìn ngón tay cô ta, móng tay dài sơn giống như quỷ, nhìn đã thấy khó chịu, "Cô kéo tôi làm gì?"

Nếu so với Linh Vận thì Điền Huỳnh Mỹ cao hơn một khoảng lớn, khi cúi đầu nhìn cô như vậy khí thế rất vênh váo hung hăng, "Linh Vận, cô đừng tưởng rằng dùng tiền mua thuỷ quân[2] là có thể làm gì tôi!"

"Chính cô đã làm gì, cô tự mình biết."

Không ngờ đối phương đến bây giờ còn không chịu giác ngộ, cô hừ một tiếng, nói: "Điền Huỳnh Mỹ, cô là người tâm địa bất chính, không nên đem tất cả mọi người đều nghĩ giống như cô."

"Cô muốn làm gì tôi mặc kệ, nhưng lại để cho tôi biết việc cô lan truyền bôi nhọ danh dự tôi, trước tiên tôi tìm trường học, sau đó báo cảnh sát, để cô nói xin lỗi tôi trước mặt học sinh toàn trường."

Điền Huỳnh Mỹ cười khẩy: "Ồ, cô đe dọa tôi?"

"Cô cho rằng tôi sợ sao?"

"Mau đem những cái bài viết kia xóa đi, nếu không tôi sẽ cho cô đẹp mặt."

"Trái lại tôi đây thực muốn nhìn, rốt cuộc cô muốn tôi trông như thế nào!"

Linh Vận mới không sợ cô ta, "Bạn học mắt đều sáng như tuyết, cô đã làm gì thì tự biết, còn những bài viết kia không liên quan gì tới tôi, cô tìm nhầm người xóa rồi."

Hai người dây dưa một hồi cũng không biết nguyên do gì, bỗng nhiên Điền Huỳnh Mỹ nhận được cuộc gọi rồi rời đi, Linh Vận nhìn bóng lưng của cô ta hừ một tiếng, "Tiểu nhân hèn hạ!"

"Đáng đời."

Gần đây Ninh Tự Hàn bận rộn, một ngày Linh Vận cũng không gặp được anh một lần, nhiều nhất chỉ là nhắn tin, gọi điện thoại.

Trong lòng có phần không dễ chịu.

Con người sợ nhất chính là thói quen, trước đó có Tôn Cẩn Nặc, về sau Tôn Cẩn Nặc và anh hai ra ngoài ở chung.

Trong ký túc xá còn hai người, một người có quan hệ đặc biệt tốt với Điền Huỳnh Mỹ, cô hầu như không nói chuyện với đối phương, người còn lại gần như không có nhà, chỉ khi đi học thì có thể trông thấy.

Cũng may khoảng thời gian trước có Ninh Tự Hàn, nhưng bây giờ ngay cả anh ấy cũng không đoái hoài tới mình.

Linh Vận một mình ngồi trong lớp tự học, hai tay chống lấy khuôn mặt nhỏ thở dài thật sâu.

Vì sao lại cảm thấy cô đơn như vậy?

Cô nhắn tin cho Ninh Tự Hàn, hồi lâu không thấy anh trả lời, cất sách giáo khoa rồi một mình đi dạo dọc trên con đường nhỏ rợp bóng cây.

Thật đúng là duyên phận, vậy mà cô lại trông thấy Đoạn Tinh Vũ và Điền Huỳnh Mỹ đang cãi nhau bên bồn hoa.

Linh Vận nhanh chóng trốn đi.

Chỉ nghe Đoạn Tinh Vũ tựa hồ vô cùng sụp đổ quát Điền Huỳnh Mỹ: "Điền Huỳnh Mỹ, chính cô nói, cô nói cô thích tôi, tôi liền chia tay với Linh Vận, hẹn hò với cô..."

Trong lòng Linh Vận thầm mắng, hẹn hò chưa đến một ngày, hiện tại không biết xấu hổ nhắc tới cô.

Nghe thấy Đoạn Tinh Vũ tiếp tục gào lên: "Kết quả cô thì sao?"

"Tìm phú nhị đại gì đó đội mũ xanh cho tôi đúng không?"

"Cô thích hắn, hắn có tiền, cô tìm hắn."

"Tôi đúng là mắt bị mù mới đồng ý hẹn hò với loại người như cô, ti tiện!"

Điền Huỳnh Mỹ khàn cả giọng: "Cậu chính là không quên được Linh Vận, cho nên mới kén cá chọn canh[3] với tôi đúng không?"

Đoạn Tinh Vũ: "Cô ấy tốt hơn cô, ít nhất là sạch sẽ hơn!"

"Ba —— "

Âm thanh lanh lãnh của cái tát truyền đến, Linh Vận vô thức che lấy mặt, cái tát ở xa như vậy, Linh Vận cũng cảm thấy đau, không biết Đoạn Tinh Vũ chịu đựng như thế nào.

Chỉ nghe Đoạn Tinh Vũ cất tiếng hừ khinh miệt, nói nốt câu cuối cùng rồi lập tức rời đi: "Điền Huỳnh Mỹ, sau này rốt cuộc đừng tới tìm tôi, cô khiến tôi thấy ghê tởm!"

Linh Vận trông thấy sau khi Đoạn Tinh Vũ rời đi, Điền Huỳnh Mỹ bụm mặt ngồi xổm trên đất khóc hu hu hu.

Bình thường cô ta là một người cao ngạo như vậy, tự xưng bản thân cao quý hơn bất cứ ai, vậy mà lại lâm vào tình cảnh này.

Linh Vận lắc đầu, định lén lút rời đi.

Lại không ngờ bàn chân đụng phải thứ gì đó, cổ chân cô mềm nhũn, suýt nữa ngã sấp xuống, may là vịn được cây ngân hạnh bên cạnh.

Cô thét lên tiếng a kinh hãi, đến khi cô ý thức được che miệng thì đối phương đã phát hiện cô.

Linh Vận sững sờ tại chỗ, đi cũng không được, ở cũng không xong.

Cô lúng túng nhìn Điền Huỳnh Mỹ.

Hôm nay Điền Huỳnh Mỹ mặc một chiếc áo len hở cổ, bên trong là áo ngực màu hồng, váy cực ngắn, một khi ngồi xuống phía sau có thể lộ ra nửa bờ mông.

Trên mặt thì trang điểm rất đậm, lại bởi vì khóc, lúc này trông rất là nhếch nhác.

Linh Vận lui về sau lui, lúng túng lắc lắc tay: "Cái này, tôi không nghe thấy cái gì hết."

Ánh mắt Điền Huỳnh Mỹ khiến cô hơi sợ, đáy mắt đối phương đỏ bừng, cứ như vậy không chớp mắt nhìn cô, giống như cô là kẻ thù không đội trời chung của đối phương, hận không thể giây tiếp theo liền nhào lên giết cô.

Linh Vận từng bước một lùi về sau, đến khi một chân đặt lên trên đường chính thì lập tức biến thành con thỏ nhỏ, chân nhanh chóng gia tăng mã lực chuồn mất.

Tâm trạng không tốt chút nào, Linh Vận chạy mấy bước không thấy Điền Huỳnh Mỹ đuổi theo, cuối cùng cũng thả chậm bước chân.

Cô gửi tin nhắn cho Ninh Tự Hàn.

Gần đây không biết Ninh Tự Hàn đang bận cái gì, cô xoay người chậm rãi ung dung đi đến ký túc xá của anh, trong lòng suy nghĩ không phải là anh ấy không thích mình nữa rồi?

Mình vóc dáng thấp như thế, mỗi lần đứng bên cạnh anh giống như đứa con nít, người ta không thích mình cũng bình thường thôi.

Nghĩ đến trước mấy ngày anh còn nhu tình mật ý với mình, thậm chí còn đính hôn với cô nữa, vậy mà bây giờ ngay cả gặp một lần cũng là chuyện khó khăn.

Đúng là giống anh hai, đồ đại móng heo!

Trên đường đi Linh Vận suy nghĩ lung tung, khi cô đi đến bên dưới ký túc xá Ninh Tự Hàn thì nội tâm gần như đã nhận định anh và Đoạn Tinh Vũ giống nhau.

Không chừng đang ở bên cô gái xinh đẹp nào rồi.

Đoạn Tinh Vũ tốt xấu gì thì khi tìm bạn gái cũng lập tức nói cho cô, Ninh Tự Hàn lại chẳng cho cô hay biết gì.

Trong lòng Linh Vận chua xót, viền mắt từ từ đỏ lên, sụt sịt mũi hai lần, cảm thấy muốn khóc.

Cô đứng ở dưới nhìn lên trên lầu một hồi không thấy người ra, trong đầu đành chấp nhận rằng, khẳng định là thay lòng.

Cô cũng không phải loại người nhất định phải níu lấy người không tha, sao có thể không có tự tôn như vậy, nên lặng lẽ mấy giây thì cô quay người rời đi.

"Bé Linh—— "

Tác giả có lời muốn nói: Đọc truyện vui vẻ.

Chú thích:

[1] Thiên lý tuần hoàn, báo ứng bất sảng: Đất trời theo một vòng tuần hoàn, báo ứng phải nhận lấy đương nhiên cảm thấy không thoải mái.

[2] Thủy quân: là những người nhắm vào một thông tin, nội dung đặc thù nào đó rồi đưa ra ý kiến, được viết bằng ngôn ngữ mạng. Những kẻ này thường hoạt động trên các trang web mua bán, diễn đàn, mạng xã hội, tất cả mọi ngóc ngách trên Internet đều có thể có thuỷ quân. Bọn họ nguỵ trang thành cư dân mạng bình thường hoặc người tiêu dùng, đưa ra những nhận xét, ý kiến gây ảnh hưởng tới đối tượng mà họ nhắm tới.

[3] Kén cá chọn canh (挑三拣四) nghĩa là chê người khó tính hay kén chọn, cái gì cũng không vừa lòng

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv