Lương Mẫn che cái mũi lùi về sau một bước, oán hận nói: “Thật sự là một đám học sinh không có văn hóa! May mà tôi không tiếp tục dạy cái lớp này!”
Nói xong, bà ta hừ lạnh rồi xoay người rời khỏi.
Dương Liên Phong cười một cái với đám học sinh dưới bục giảng, cũng không nói gì về chuyện này.
Cầm bài soạn lên, nói: "Tiếp theo, chúng ta nghe giảng bài… "
Kết thúc một tiết trên lớp, Dương Liên Phong đi rồi, Lạc Thâm xoay người đặt một chồng tập lên bàn Kiều Khanh.
“Khanh Khanh, cậu cũng nhìn Lâm Tích Nhan ghi chép bài đi, rất tỉ mỉ, cũng rất dễ hiểu. Mặc dù chưa xem xong nhưng bây giờ làm bài cũng không còn khó khăn như trước nữa.”
Thấy Kiều Khanh không có động tác gì, cậu ta lại nói: “Những thứ này đều là tôi tự xem qua, thật sự có hiệu quả đó.”
Lúc này Kiều Khanh mới cầm lấy bài ghi chép: “Tắm thuốc ngâm mình thế nào?”
Lạc Thâm nói: “Lúc ban đầu thì có hơi đau nhưng bây giờ đã khá hơn nhiều. Đúng rồi Khanh Khanh, chừng nào thì cậu dạy tôi Cổ Võ vậy?”
“Đợi đến lúc kết thúc kỳ thi đại học.”
“Được rồi.”
Nhận được lời hứa hẹn của Kiều Khanh, trong nháy mắt Lạc Thâm vui vẻ ra mặt.
Lúc này, Lâm Tích Nhan bên cạnh đưa một tờ giấy A4 tới.
“Phía trên này là một ít đề thi tổng hợp thông thường. Tôi không biết có tác dụng gì hay không, cậu có muốn xem một chút không?”
Kiều Khanh vừa cúi đầu thì đã nhìn thấy không chỉ có đề thi mà còn có phần suy luận phân tích bài thi, vừa nhìn đã biết là được đặc biệt viết riêng ra.
"Cảm ơn."Cô duỗi tay cầm lấy, đẩy Lạc Thâm ở trước mặt một cái: “Nhanh lên một chút, xem xong thì đưa tôi.”
Lời nói này chẳng giống như mình nói chút nào cả.
Lâm Tích Nhan nghe vậy, khóe môi khẽ nhếch lên, trong nháy mắt tâm trạng căng thẳng chuyển biến tốt hơn rất nhiều.
Chớp mắt một cái đã đến thứ hai.
Kiều Khanh chỉ lấy một cây bút chì bấm, một cây bút chì 2B và một tấm thẻ của trường học rồi thảnh thơi đi tới trường thi.
Mới vừa vào trường thi thì cô đã phải nghênh đón một loạt ánh mắt nhìn chằm chằm mình.
Cô đi tới chỗ ngồi của mình. Dọc theo đường đi, cô nghe thấy một đám bạn học xì xào bàn tán.
Hầu như chẳng có gì khác. Bọn họ đều đang thảo luận chuyện cô muốn đứng đầu đợt kiểm tra lần này.
Xem ra trước đó, lúc họp phụ huynh, mấy lời ác độc đó đã được thả ra. Không biết là ngoài ý muốn hay là do có người làm mà nó đã truyền khắp toàn trường.
Lạc Thâm Ngồi ở hàng cuối cùng trong góc tường, vỗ bàn một cái: “Ầm ĩ cái gì thế? Đều đứng hạng bét cả thôi, không biết ngại lại bàn tán người khác?”
Lạc Thâm làm một hotboy của Nhất Trung, lại còn là đầu gấu học đường, lời nói ra đương nhiên có lực uy hiếp.
Cậu ta hét một tiếng, bên trong trường thi lặng ngắt như tờ.
Bởi vì số báo danh là xếp hạng thứ tự cả kỳ thi nên chỗ ngồi của Kiều Khanh phía trước Lạc Thâm.
Kiều Khanh đi tới chỗ ngồi, cầm bút chì bấm trong tay, bút chì 2B và thẻ của trường học thì ném một cái lên bàn, cô ngồi xuống, dựa vào tường rồi bắt đầu chơi điện thoại di động.
Lạc Thâm chọc chọc cánh tay của cô: "Khanh Khanh, sao cậu lại lấy mấy thứ này? Quên cầm ngòi bút dự phòng và tẩy rồi?”
Kiều Khanh nói: “Bốn tờ bài thi, một cây bút là được rồi.”
“Vậy tẩy thì sao? Bút mực thì có thể gạch được, bài thi bị bôi sai thì phải làm sao bây giờ?”
Nói xong, cậu ta cảm thấy Kiều Khanh thật sự quên mang theo tẩy nên tách cục tẩy của mình thành hai rồi đứng dậy đặt lên bàn cô.
“Tôi cũng chỉ mang theo một cục, chúng ta mỗi người một nửa mà dùng đi.”
Kiều Khanh quay đầu liếc nhìn cậu ta chia đôi nó ra và cục tẩy giống như chó gặm, mím môi, gật đầu “Ừm” một tiếng.
Môn kiểm tra đầu tiên của buổi sáng là ngữ văn, bởi vì là trường thi dành cho học sinh có thành tích kém cỏi nhất nên ba vị giám khảo không ngừng di chuyển, gần như không ai có cơ hội dối trá.
Đồng hồ điện tử không ngừng nhảy từng con số.
Có người lật bài thi cực nhanh, cũng có người lật bài thi rất chậm, lần lượt thở dài trong trường thi.
Chờ đến khi tiếng chuông kết thúc cuộc thi vang lên, giáo viên thu hồi phiếu làm bài của học sinh xong, bên trong trường thi bắt đầu sôi sùng sục.
"Móa nó! Đây là dành cho người làm bài thi sao?”