Anh ta chịu mất mặt để anh đi thể hiện sao?
Quân Dạ Huyền không để tâm đến việc Mục Cảnh Hành đang oán giận, lấy đồ đạc sau đó đi thẳng vào trong phòng.
Kiều Khanh vừa nằm xuống thì nghe thấy tiếng động, liền quay đầu nhìn vào trong.
Nhìn thấy trong tay anh có một túi đồ lớn, hai tai cô đỏ ửng lên.
Cô thấy khó chịu quay đi chỗ khác: “Sao anh lại đến thành phố Lương?”
Quân Dạ Huyền nhìn thấy cô thì chợt nhớ ra mình là ai, trong lòng cũng được an ủi một chút, nhưng vẫn có chút canh cánh trong lòng về chuyện vừa rồi.
Anh đặt đồ đạc lên bàn, hai tay đặt lên hai bên eo cô và đưa cô đến với thế giới của anh.
Giọng nói trầm khàn nhưng đầy mê hoặc: “Chẳng phải cô không quen tôi sao? Hửm?”
“Anh không biết là tôi mắc chứng hay quên mặt à?”
Giọng nói của Kiều Khanh có vẻ như coi đó là điều đương nhiên, cô không hề cảm thấy hối hận chút nào về chuyện đã quên anh.
Quân Dạ Huyền tức giận vì bị chặn họng: “Vậy những tấm ảnh tôi để lại cho cô thì sao?”
Kiều Khanh: “Vứt đi rồi.”
Quân Dạ Huyền: “…”
Ngực anh phập phồng vài cái, Quân Dạ Huyền sắp phát điên thì nghe thấy một tiếng ho nhẹ: “Nước đường đỏ và sữa đã xong rồi.”
Hít một hơi thật sâu, Quân Dạ Huyền đứng dậy lấy túi đựng đồ.
Anh nói với Kiều Khanh: “Cô xem nhưng thứ này dùng cái gì thì dùng, khi nào xong báo tôi một tiếng tôi sẽ vào.”
Nói xong, anh quay người và đi vào trong và đóng cửa lại.
Kiều Khanh ngơ ngác một lúc, đặt cốc nước đường đỏ và sữa ấm y tá vừa đưa sang một bên, nén cơn đau nằm xuống giường.
Sau khi nhìn thấy hơn mười loại băng vệ sinh khác nhau ở trong túi, cô đột nhiên không nói nên lời.
Quân Dạ Huyền ở ngoài làm nguội nước đường đỏ và sữa đến một nhiệt độ thích hợp, đồng thời gọi điện cho Mục Cảnh Hành lái xe tới.
Vừa làm xong mọi thứ, anh liền nghe thấy tiếng “Cạch” sau lưng.
Anh quay đầu lại nhìn, đột nhiên chau mày lại: “Chẳng phải tôi bảo có gì thì gọi tôi sao? Ai cho cô xuống đây?”
Nói xong, anh nhanh chóng đi tới ôm lấy cô, sau đó bế cô quay lại giường.
Y tá mang khay nước đường đỏ và sữa đến, đặt khay xuống bàn sau đó mỉm cười rời đi.
Quân Dạ Huyền ngồi xuống giường, để cho Kiều Khanh dựa vào trong lòng anh.
Anh cầm cốc nước đường đỏ đưa lên miệng Kiều Khanh: “Uống đi.”
Kiều Khanh đưa tay định đỡ lấy cốc, nhưng Quân Dạ Huyền rụt tay lại khiến cho tay cô dừng giữa không trung.
Anh lại đưa cốc lên miệng cô thêm lần nữa.
Ý đồ rất rõ ràng.
Anh muốn bón cho cô ăn.
Kiều Khanh nhìn anh, bất lực cúi đầu uống hết cốc nước.
Quân Dạ Huyền giữ lấy cốc nước, từ từ bón cho cô uống hết, không bỏ sót một giọt nào.
Vừa đặt cốc xuống, anh nghe thấy giọng nói đầy sự bất lực của Kiều Khanh: “Quân Dạ Huyền, anh là người đầu tiên dám cưỡng ép tôi đấy.”
Tuy giọng điệu có chút bất lịch sự, nhưng có thể là do giọng nói quá nhẹ nhàng, nên nghe có vẻ như không hề có sự răn đe nào.
Quân Dạ Huyền mỉm cười khi nghe thấy điều này, cúi đầu ghé sát vào bên tai cô với hơi thở đầy sự quyến rũ.
“Thật là vinh hạnh cho tôi, nhưng cô phải thích ứng trước đi, sau hôm nay những thứ lần đầu của cô đều do tôi thầu hết.”
Muốn giở trò lưu manh sao?
Kiều Khanh nhìn gương mặt tuấn tú đang kề sát, không khỏi tức giận: “Anh cho rằng với bộ dạng hiện tại tôi không làm gì được anh, vậy nên anh mới coi như không có gì đúng không?”
“Đúng vậy.” Quân Dạ Huyền ôm lấy cô từ phía sau, tựa cằm vào vai cô.
Lòng bàn tay to và ấm áp ôm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô, xoa xoa tay để truyền hơi ấm.
“Khanh Khanh thật lợi hại, biết cả Cổ võ, ngay lúc này vẫn có thể bắt nạt tôi được.”
Kiều Khanh: “…”
Không nói nên lời, cô nghe thấy Quân Dạ Huyền hỏi: “Không phải cô là bác sĩ sao? Đến cơ thể của chính mình cũng không tự chữa được? Hôm nay mà tôi không tới thì cô để cho người ta bắt nạt hay sao?”
“Bác sĩ không thể nào tự chữa bệnh cho chính họ được anh không hiểu à? Hơn nữa chuyên ngành của tôi không phải là khoa sản phụ.”
Kiều Khanh lập tức đáp trả.
Đến bản thân cô cũng không phát hiện ra, những lúc ở cạnh Quân Dạ Huyền cô nói nhiều hơn bình thường.