Không chỉ không nghe lời buông tay, ngược lại ngón cái chậm rãi vuốt ve cổ tay cô, giọng nói đầy quyến rũ.
“Cho phép cô vô lễ khinh thường tôi nhưng không cho tôi có qua có lại, cô bé không chỉ máu lạnh, mà còn rất vô lý.”
Kiều Khanh không để ý đến sự trêu ghẹo trong lời nói của anh, lạnh lùng nói: "Tôi còn có thể máu lạnh hơn, có muốn thử xem không?”
Quân Dạ Huyền nghe vậy như thật sự bị dọa sợ, buông tay.
Anh hỏi ra những nghi ngờ trong lòng: "Vì sao lại quay lại cứu tôi?”
Anh rõ ràng đã thấy, cô không vì hai điều kiện của anh mà bị rung động là thật, lúc cô dứt khoát rời đi thấy chết mà không cứu cũng là thật.
Nhưng tại sao sau đó lại thay đổi ý định?
Kiều Khanh không trả lời anh.
Sau khi uống thuốc lần thứ hai, lấy băng gạc sạch rồi ra hiệu: “Đứng dậy.”
Quân Dạ Huyền cũng không để ý thái độ lãnh đạm của cô, bàn tay chống về phía giường, từ từ ngồi dậy.
Kiều Khanh quỳ một gối trêи giường, cánh tay vòng quanh cổ và bả vai của anh, từng vòng từng vòng quấn bông gạc.
Nhìn từ bên cạnh, giống như là ôm anh vào lòng vậy.
Bầu không khí tự dưng mập mờ.
Chính Kiều Khanh cũng thấy như thế, tối hôm qua anh hôn mê bất tỉnh và đã làm tương tự nên trong lòng không có gì phải lo lắng.
Hiện tại, dẫu cô không nhìn anh nhưng có thể cảm nhận được tầm mắt nóng rực đang thăm dò của anh, cũng như hơi nóng bốc lên tới cổ.
Không thể không tăng tốc độ động tác của tay.
Trong khi cô quấn thắt nút một miếng gạc, trong nháy mắt tai cô ngứa ngáy.
Quân Dạ Huyền nghiêng đầu vào bên tai cô, thì thầm như một tình nhân: "Bất luận như thế nào, cô cứu tôi là sự thật, con người tôi luôn xem trọng lời hứa, cho nên, từ nay về sau, tôi là người của cô.”
Kiều Khanh đột nhiên nhớ tới đêm qua anh nói lấy thân báo đáp, cánh tay mạnh mẽ dùng sức.
Quân Dạ Huyền nhất thời kêu rêи một tiếng: "Muốn giết chồng sao?”
Kiều Khanh trợn tròn mắt nhìn anh, nếu như không phải nhìn rõ vẻ lạnh lẽo sâu trong đáy mắt trêu chọc của anh, cô thật sự cho rằng người này đã thích mình: "Nếu đã tỉnh thì mau cút đi.”
“Thật đúng là vô tình.” Khóe môi Quân Dạ Huyền lại cong lên, gối lên cánh tay, một lần nữa nằm xuống.
Nhìn Kiều Khanh hỏi: "Tôi vẫn chưa biết tên cô là gì.”
“Không cần biết.” Kiều Khanh bỏ lại những lời này, xoay người muốn đi, lại bị Quân Dạ Huyền kéo cổ tay lại.
“Tôi muốn tắm.”
Quần áo trêи người anh vẫn là đồ mặc đêm qua, mùi máu tanh trộn lẫn không khí bụi bặm, điều này khiến người có sở thích sạch sẽ như anh quả thực không thể chịu được.
Kiều Khanh chỉ vào cửa kính trong phòng: "Phòng tắm ở đó.”
Quân Dạ Huyền nói: "Tôi bây giờ không tiện cho lắm, cô giúp tôi tắm đi.”
Kiều Khanh cười lạnh một tiếng: "Lại được đằng chân lân đằng đầu, có tin tôi ném anh ra ngoài không hả!”
Quân Dạ Huyền sờ mũi, rút lại câu nói thứ hai: "Giúp tôi lấy bộ quần áo để thay đi.”
Kiều Khanh chỉ trỏ vào cửa sổ liếc một cái: "E rằng không cần tôi chuẩn bị quần áo cho anh.”
Nói xong, cô rút tay ra, xoay người đi ra ngoài.
Sau khi Kiều Khanh đi, nụ cười trêи mặt Quân Dạ Huyền trong nháy mắt đều tan biến hết.
Trong khi đó, một người đàn ông bước vào từ bên ngoài cửa sổ.
“Anh Ba, tôi còn tưởng rằng anh đến thành phố Lương nhất định người sẽ lạnh ngắt, không ngờ rằng anh không chỉ sống sót qua đại nạn, mà còn có tâm trí nhàn rỗi ở đây đùa giỡn với cô gái nhỏ nhà người ta.”
“Mục Cảnh Hành.”
Ba chữ nhẹ nhàng của Quân Dạ Huyền khiến Mục Cảnh Hành trong nháy mắt rùng mình.
Không dám trêu chọc nữa, vội vàng nói: "Điều tra rõ ràng, lần này đến giết anh là người của Kinh Môn, mà người thuê người giết là chú tư của anh.”
Nói xong cậu ta dừng một chút: "Chứ tư của anh muốn giết anh, tôi có thể hiểu được, nhưng anh và Phong Ngân một người ở thủ đô làm vua, một người ở thành phố Lương xưng bá, từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, sao anh ta lại chấp nhận đơn hàng này?”