Kiều Khanh nói: "Cúp điện thoại đi, tôi sẽ gửi phương pháp cho cậu.”
Lạc Thâm: "Được.”
Lạc Thâm cúp điện thoại không bao lâu liền nhận được tin nhắn của Kiều Khanh.
Cậu ta cầm điện thoại di động đến phòng Lạc Hành Khiêm: "Anh, Khanh Khanh gửi tin nhắn cho em!”
Lạc Hành Khiêm đặt chiếc máy tính xách tay đang xử lý công việc xuống, đứng dậy khỏi ghế.
Nhận lấy điện thoại di động nhìn một chút rồi gật đầu.
Lại nhìn về phía Lạc Thâm hỏi: "Tiểu Thâm, em có chắc muốn học Cổ võ không?”
Lạc Thâm nói: "Đương nhiên rồi! Đó là niềm đam mê lớn nhất của em mà! Anh không cho em đua xe, không cho em chơi nhảy bungee, cũng không cho phép em chơi bất cứ môn thể thao mạo hiểm kϊƈɦ thích nào, vậy có thể đồng ý cho em học cái này được không?”
Lạc Hành Khiêm bình tĩnh nhìn cậu ta một lúc rồi thở dài: "Được rồi.”
Lạc Thâm trong nháy mắt liền nở nụ cười: "Cảm ơn anh!”
Lạc Hành Khiêm lắc đầu bật cười, bước vào phòng của Lạc Thâm.
Lạc Thâm ở một bên nhìn hành động của anh ta, mãi đến khi trong bồn tắm chứa đầy nước thuốc đen tuyền thì đã là một tiếng sau.
Lạc Hành Khiêm rửa tay, nói: "Ngâm một tiếng, trước khi đi ngủ rửa sạch là được.”
“Hí hí.” Lạc Thâm đáp lại, bắt đầu cởi quần áo.
Lạc Hành Khiêm xoay người lại, liền thấy Lạc Thâm sắp cởi quần áo xong.
Vội vàng di chuyển tầm mắt, bước nhanh ra khỏi phòng tắm và đóng cửa lại.
Vẻ mặt Lạc Thâm khó hiểu: "Trước kia còn cùng nhau tắm rửa cơ mà, anh em ruột tránh né ngại ngùng cái gì không biết? Cũng không phải em có cái mà anh không có.”
Bước chân Lạc Hành Khiêm dừng lại, cười khổ một tiếng, ngón tay day ấn đường rồi bước rời đi.
Đêm nay, Kiều Khanh ngủ rất trằn trọc.
Trong giấc mơ, hàng loạt ống tiêm khiến người sợ hãi, hàng loạt thây ma với vô vàn khuôn mặt, mỗi một khuôn mặt xa lạ mà đáng ghét.
Cuối cùng, đó là một ngọn lửa cao ngút trời.
Kiều Khanh mạnh mẽ ngồi dậy, sờ trán, một dòng mồ hôi lạnh.
Cô liếc nhìn thời gian, ba giờ sáng.
Nhưng không còn chút buồn ngủ nào nữa.
Đứng dậy xuống giường, từ từ đi đến phòng sách đọc sách y học.
Bốn giờ sáng, Hà Vãn Thanh đứng dậy uống nước, chợt phát hiện đèn trong phòng sách sáng lên.
Bà đẩy cửa ra, chỉ thấy Kiều Khanh đang ngồi ở phía sau bàn làm việc đang đọc sách, khóe mắt thoáng chốc nóng lên.
"Con yêu, sao con không ngủ? Mẹ đã nói là mẹ không quan tâm đến thành tích, con không cần phải liều mạng như vậy, cơ thể suy nhược thì biết làm sao bây giờ?”
Kiều Khanh nghe xong liền biết bà đã hiểu lầm, bất đắc dĩ giải thích: "Mẹ, tại con không ngủ được thôi.”
Hà Vãn Thanh lại nghĩ rằng cô không muốn để mình lo lắng nên cố ý nói như vậy.
Hít một hơi: "Con yêu, con xem sách có hiểu không? Mẹ mời cho con một giáo viên gia sư nhé?”
Kiều Khanh nói: "Con hiểu mà, không cần đâu ạ.”
Hà Vãn Thanh thấy cô do dự thì không ngần ngại nữa, nếu quả vậy, bà lại cảm thấy cô đang cố gắng hết sức.
Vì thế đã lén chuẩn bị chọn một người phù hợp, sau đó sẽ dùng đến chiêu tiền trảm hậu tấu.
“Con gái yêu, con đừng để bị quá sức, mệt mỏi thì phải nghỉ ngơi có biết không?”
Kiều Khanh gật đầu: “Vâng ạ.”
Sau đó tiếp tục đọc sách.
Lúc này mới bình minh, nghe được tiếng chim hót bên ngoài, Kiều Khanh duỗi thẳng thắt lưng, đứng dậy đi xuống tầng.
Vừa định ra ngoài đi dạo, vừa mở cửa đã nhìn thấy một vị khách không mời mà đến.
“Khanh Khanh yêu quý, tôi lại tới đây!”
Kiều Khanh đóng rầm cửa lại, xoay người muốn đi lên tầng.
Hà Vãn Thanh nghe thấy tiếng động liền đi tới: "Có chuyện gì vậy con gái yêu? Ai ngoài đó vậy?”
Kiều Khanh vẻ mặt lạnh nhạt: "Là tiếp thị tìm tới, không cần quan tâm đến cô ta.”
"Vậy cũng đừng để người ta ở bên ngoài chứ, cô ta bán gì đấy? Lần cuối cùng mẹ mua là của một người đến tận nhà bán gối massage, mẹ cảm thấy hiệu quả khá tốt.”
Kiều Khanh nói: "Người này bán hàng giả, không cần để ý.”
“À.”
Hà Vãn Thanh gật đầu, đang định xoay người đi làm việc của mình, liền nghe thấy một tiếng gõ cửa.
"Khanh Khanh yêu quý! Mở cửa ra! Cho tôi vào!”
Hơn ba lần.