“Đề thi lần này không quá khó, nên đừng nghĩ đạt được từng đấy điểm là giỏi!”
Giọng của Lương Mẫn truyền từ trêи bục giảng xuống:
“Ban nãy tôi nghe thấy ai đó tự hào vì tổng điểm của con mình được hai chữ số và cho rằng đó là giỏi? Mở to mắt mà nhìn lên bảng xếp hạng! Nhìn lại điểm của các học sinh khác rồi xem lại xem con bà đứng thứ mấy!”
Thấy Hà Vãn Thanh bị Lương Mẫn chế giễu trước mặt mọi người, Kiều Khanh nheo mắt nhìn bà ta với ánh mắt lạnh lùng.
“Sao? Không phục à?” Lương Mẫn đẩy kính, chỉ thẳng vào Kiều Khanh rồi nói: “Người tôi nói là mẹ em! Xếp thứ hai từ dưới lên mà còn tự hào được à? Em nhìn Kiều Niệm đi, tổng điểm sáu trăm tám mươi bảy, đứng nhất lớp và thứ tư toàn trường! Dù hai người là chị em nhưng cách biệt lớn như thế, em không thể học hỏi từ em mình sao? Học như em thì đừng mơ đến đại học, có khi thi vào trung cấp chuyên nghiệp còn rớt!”
Nghe Lương Mẫn nói thế, Tần Vịnh Mai tuy không thể hiện ra mặt nhưng lòng bà ta mừng như trẩy hội.
Bao nỗi bực bội tích tụ từ hôm qua nay đã tan biến hết, bà ta nhìn Kiều Niệm với ánh mắt đầy tự hào.
Con gái bà ta quả là niềm kiêu hãnh của bà ta!
Khương Dực nhìn Kiều Niệm từ xa với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Ai mà không muốn có một cô gái ưu tú như thế?
Quả nhiên, việc anh ta chọn hủy hôn với Kiều Khanh là đúng.
Thấy con gái bị mắng mỏ liên tục, Hà Vãn Thanh không vui.
“Một giáo viên như cô sao ăn nói khó nghe thế hả? Học sinh thi không tốt, việc quan trọng nhất không phải là phải động viên em nó hay sao? Điểm của Khanh Khanh không tốt lắm, nhưng không phải là không chấp nhận được. Ít ra, ít ra thì…” Mọi người đều quay lại nghe bà nói xem ít ra thì thế nào.
Chỉ nghe bà nói: “Ít ra Khanh Khanh không bị lệch môn!”
Nghe vậy, những ai có mặt lại nhìn đều nhìn lại cột điểm của Kiều Khanh trêи màn hình.
Sau vài giây im lặng, ai nấy đều phì cười.
Toán học: mười lăm điểm, ngữ văn: mười bốn, tiếng Anh: mười một, vật lý: mười bảy, hóa học: mười sáu, sinh học: mười ba.
Môn nào cũng được mười mấy điểm, đúng là không lệch tí nào.
Mọi người cười như được mùa rồi nhìn Hà Vãn Thanh với ánh mắt thương hại xen lẫn châm chọc.
“Cười đủ chưa?”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Kiều Khanh nhìn đám người bị cô làm cho giật mình rồi mắng: “Đứng hạng nhất là rất giỏi à?”
Nghe vậy, ai nấy đều tỏ vẻ khinh thường.
Điểm kém do đầu óc đần độn thì không phải ai cũng coi thường.
Nhưng nếu cô nói như vậy vì ghen tị với cả em gái mình, thì đây là vấn đề về nhân phẩm.
Chỉ có Lạc Thâm và Lâm Tích Nhan nghe ra câu nói của Kiều Khanh không hề có chút chua xót nào, đó chỉ là một câu hỏi đơn giản.
Điều cô thắc mắc chỉ là đạt được hạng một thì rốt cuộc giỏi chỗ nào.
Kiều Khanh cũng chẳng mong đợi câu trả lời từ mọi người nên tự gật đầu.
Cô vuốt tóc của Hà Vãn Thanh rồi nhìn bà với ánh mắt dịu dàng.
“Mẹ không cần phải ngưỡng mộ người khác, lần sau con sẽ đạt được hạng nhất cho mẹ vui.”
Cô vừa dứt lời, mọi người lại cười nhạo cô.
Lương Mẫn suýt bật cười vì tức giận: “Em định làm thế nào để giành được hạnh nhất? Em thấy em có tin nổi câu đấy không? Mẹ em có tin không? Nói câu đấy để kiếm lại chút sĩ diện cho mình, nhưng cuối cùng lại để người khác cười nhạo!”
Một học sinh khác nói: “Thưa cô, thứ nhất từ dưới lên cũng là đứng nhất! Cậu ta chỉ cần cố một chút nữa là tụt xuống dễ dàng còn gì?”
Vừa dứt lời, học sinh và phụ huynh trong lớp lại được một phen cười nghiêng ngả. Hà Vãn Thanh, Lạc Thâm, và Lâm Tích Nhan ngây người nhìn Kiều Khanh.
Dù giọng điệu của cô chắc chắn đến mức khiến người khác không thể lý giải được sức thuyết phục của nó, nhưng nghĩ lại, việc cô đạt hạng nhất từ dưới lên hoàn toàn có thể xảy ra.
Lạc Thâm hỏi nhỏ: “Khanh Khanh, cậu định giành vị trí của tôi à?”
Kiều Khanh: “…”