Kiều Khanh: “… Tôi thấy anh chắc là không bị đau nữa rồi.”
“Có cho không?”
Kiều Khanh: “…”
“Không cho thì tôi tự lấy được chứ?”
“Anh…”
Kiều Khanh vừa mới mở miệng thì chiếc kẹo ʍút̼ trong miệng đã bị lấy mất.
Nhìn gương mặt tuấn tú gần ngay trước mặt, cô nhanh chóng lùi lại sau một bước.
Quân Dạ Huyền dành được chiếc kẹo ʍút̼ ăn thì cười rất đắc ý: “Thật là ngọt.”
Một câu nói không đầu không đuôi không biết là đang nói về người hay về kẹo.
Kiều Khanh dù có bình tĩnh đến đâu thì trêи mặt vẫn xuất hiện một màu đỏ đáng nghi.
“Anh không muốn xử lý vết thương nữa hả?”
Quân Dạ Huyền khóe cười nham hiểm, giống như kiểu một con mèo vừa ăn trộm cá xong.
“Muốn.”
Sau đó anh lười biếng nằm ở trêи giường, bày ra tư thế quyến rũ dụ dỗ con gái nhà lành.
Kiều Khanh hít sâu một hơi, cố gắng khống chế cảm xúc để không đạp văng ai đó ra ngoài. Cô lấy bông đã tẩm thuốc sát trùng nhanh chóng lau sạch vết máu quanh miệng vết thương.
Nhìn miệng vết thương dữ tợn, giọng Kiều Khanh bình thản nói: “Anh mà cứ tùy tiện như vậy nữa thì vết thương này một tháng nữa cũng không khỏi được.”
Khuôn mặt quá mức xinh đẹp của Quân Dạ Huyền lộ ra vẻ tủi thân.
“Khanh Khanh lòng cô làm bằng đá hay sao vậy? Tôi vì cô nên mới bị thương đó.”
Kiều Khanh cười một tiếng: “Bà ấy già rồi, cây gậy chống đập xuống người sẽ không có bao nhiêu lực, căn cứ vào âm thanh phát ra có thể tính toán được.”
“Tôi là thầy thuốc, kết hợp với tình trạng vết thương ở lần bôi thuốc trước cùng với thể chất của anh, trải qua thời gian này, lại lấy tốc độ vết thương khép lại thì lần này cũng chỉ bị thương ngoài da thôi, cơ bản không đến mức như thế này.”
“Cho nên tóm lại là chắc chắn ban ngày anh đã làm gì đó mà không để ý đến cơ thể mình, như vậy thì liên quan gì đến tôi chứ?”
Quân Dạ Huyền: “…”
Sao anh lại quên mất cô gái này có chỉ số thông minh biến thái đến mức nào chứ?
Nhưng mà không hiểu sao anh lại cảm thấy cô bétiểu nha đầu không hiểu chuyện tình cảm với nét mặt thành thật này trông rất đáng yêu.
Kiều Khanh không cần nhìn cũng cảm giác được ánh mắt nóng bỏng trêи đỉnh đầu mình, vì vậy cô lại càng cố đẩy nhanh tốc độ.
Quân Dạ Huyền nhìn cô, đột nhiên trong lòng anh lại nhảy ra một vấn đề: “Phong Ngân là gì của cô?”
Đôi tay Kiều Khanh khựng lại nhưng cô không hề có ý định trả lời vấn đề này của anh.
Quân Dạ Huyền lại nắm lấy tay cô, ánh mắt hơi có vẻ dọa người.
“Cô thích cậu ta?”
Kiều Khanh giận dữ: “Cậu ba Quân, tôi mới mười bảy tuổi, vẫn còn đang đi học, xin anh để ý ngôn ngữ và hành vi của mình.”
Quân Dạ Huyền thấy ánh mắt cô thâm trầm như thế thì nói: “Có lẽ anh ta đang bị buộc phải theo dõi cô.”
Bờ môi Kiều Khanh mím chặt: “Cho nên?”
Quân Dạ Huyền nở nụ cười, thoáng cái đã khôi phục lại dáng vẻ mê hoặc của mình.
“Đừng ỷ vào việc cô còn trẻ mà suy nghĩ về đàn ông quá đơn giản. Tuổi tác chưa bao giờ là vấn đề, dù sao một người đàn ông có thể đợi cô lớn lên.”
Đôi lông mày đen nhánh của cô khẽ nhíu chặt: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
“Nếu cô không có ý gì với Phong Ngân thì đã sớm cắt đứt ý định của anh ta từ lâu rồi.”
Kiều Khanh cười lạnh một tiếng: “Đây hình như là chuyện riêng của tôi thì phải. Cậu ba Quân chỉ là một người khách qua đường, lấy tư cách gì mà đòi xen vào?”
Quân Dạ Huyền nghe vậy lập tức sửng sốt, một câu nói đã đến miệng nhưng chần chờ mãi vẫn không thể nói ra.
Kiều Khanh rút tay của mình về, làm nốt những thao tác băng bó cuối cùng rồi đứng dậy rời đi.
Trong phòng sách.
Kiều Khanh lấy trong ngăn kéo ra một chiếc hộp đựng nhẫn, ngón tay ở trêи mặt bàn gõ mấy cái.
“Lang Âm!”
Cô vừa mới nói xong thì lập tức từ bên ngoài cửa sổ có một bóng người di chuyển một cách quái dị tiến vào phòng rồi rơi xuống mặt đất không một tiếng động, cơ thể cứ như hòa vào làm một với cái bóng của mình.
Kiều Khanh đẩy hộp trang sức về phía trước.
“Đến Kinh Môn, trả lại cho Phong Ngân.”