Trái tim bà ta đập thình thịch, trêи mặt vẫn còn nụ cười, bộ dạng khó hiểu: "Cô chủ?”
Kiều Khanh buông tay: "Vậy thật sự xin lỗi.”
"Cô chủ nói gì vậy, làm gì có người chủ nào lại xin lỗi người làm? Đã muộn thế này, cô chủ nghỉ ngơi sớm đi, tôi cũng phải đi ngủ.”
Nói xong, Lưu Bình đi vòng qua Kiều Khanh, cắm đầu mà đi. Kiều Khanh cũng không mở miệng ngăn cản bà ta, ôm lấy cánh tay xoay người lại, nhìn bóng lưng Lưu Bình biến mất ở góc khuất. Hơi mong chờ vở kịch hay sắp sửa xảy ra.
Có thể là gì đây?
Kinh Môn.
Cánh cửa lớn điêu khắc cổ xưa từ từ mở ra, một đám đàn ông mặc đồng phục là âu phục màu đen vây quanh một bóng dáng cao lớn đi vào.
Gương mặt của người đàn ông ngược sáng vô cùng khôi ngô, đôi môi mỏng hơi mím lại, đôi mắt lạnh lùng, phong thái khác thường.
Bành Việt đứng một bên chờ đợi lâu mới vội vàng đi lên bẩm báo: “Môn chủ, nhiệm vụ cướp giết Quân Dạ Huyền của chúng ta đã thất bại, anh ta…”
Cánh tay Phong Ngân đang cởi cúc áo ở cổ tay thoáng dừng lại, mở miệng cắt đứt lời nói của anh ta: "Ai bảo các anh đi giết Quân Dạ Huyền vậy?”
Giọng điệu không hề dao động nhưng cảm giác tràn đầy áp chế.
Bành Việt kinh ngạc, vội vàng quỳ xuống: "Là Tần đội tiếp nhận danh sách rồi phái chúng tôi đi, môn chủ, khi anh không ở đây, quyền lực lớn nhất Kinh Môn thuộc về Tần đội. Chúng tôi không dám không tuân theo mệnh lệnh của Tần đội.”
Khóe môi Phong Ngân khẽ nhếch lên, giọng điệu không tức giận mà kiêu ngạo: "Đưa anh ta tới đây.”
Tề Phong đứng bên tuân lệnh nói: "Vâng.”
Không lâu sau, Tề Phong dẫn một người đi tới trước mặt Phong Ngân, đẩy người đó xuống đất.
Phong Ngân ngồi ở vị trí ghế chính, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn người nằm sấp dưới chân: "Ai cho anh có gan đi trêu chọc Quân Dạ Huyền?”
Toàn thân Tần Hải run rẩy: “Ông… Môn chủ, tôi không biết, tôi chỉ thấy có người tạo đơn thì nhận thôi, môn chủ…”
Phong Ngân mở miệng ngắt lời anh ta: "Người thuê là ai?”
Ngón tay Tần Hải hơi cuộn tròn, do dự mở miệng nói: "Chú tư của Quân Dạ Huyền, Quân Thiên Lân.”
Phong Ngân cười khẽ: "Rất tốt.”
Sau đó giao phó cho Tề Phong đứng bên, nói: "Phòng sách có tài liệu ghi lại tất cả bằng chứng phạm tội của Quân Thiên Lân trong mấy năm nay, phái người đưa tới cho cậu chủ Quân.”
“Vâng.” Tề Phong xoay người nhìn Tần Hải: "Vậy…?”
“Làm hỏng quy củ của Kinh Môn, anh biết nên làm như thế nào rồi đấy.”
Tần Hải nghe vậy mặt xám như tro tàn, mới bò lên phía trước: "Môn chủ tha cho tôi lần này, tôi biết sai rồi, môn chủ!”
Phong Ngân nhấc chân tránh được sự động chạm của anh ta, lạnh lùng vô tình mở miệng: "Kéo xuống.”
Sau khi Tần Hải bị đưa đi, Phong Ngân nhìn về phía Bành Việt đang đứng bên: "Còn có chuyện gì nữa, nói.”
Bành Việt vội vàng tiến lên, suy nghĩ một chút, hỏi: "Môn chủ, cậu chủ Quân thật sự rất lợi hại sao?”
Phong Ngân cầm tách trà mà cấp dưới đưa cho, không chút để ý mà thổi.
Dường như rất thích thú với đối thủ Quân Dạ Huyền này, khó có thể nói được trong vài câu: "Nếu không thì anh cho rằng vì sao ngồi lên ghế chủ nhân nhà họ Quân lại là anh ta, mà không phải là chú tư của anh ta? Các anh cũng không thể giết được anh ta đó à?”
Bành Việt nói: "Nhưng suýt chút nữa chúng ta đã bắt được anh ta, nhưng đang chuẩn bị giết lại xuất hiện một cô gái cứu anh ta đi.”
Phong Ngân nghe vậy buông chén trà xuống, ngước mắt nhìn về phía Bành Việt. Bành Việt mở lòng bàn tay ra, đưa tới một sợi dây chuyền: "Tài nghệ của cô gái kia vô cùng cao siêu, ngay cả tôi cũng không phải đối thủ của cô ta, cô ta bảo tôi giao cái này cho môn chủ, cậu chủ Quân là của cô ta.”
Phong Ngân nhìn thấy mặt dây chuyền hình xương cá trêи dây chuyền, đồng tử chợt co lại một chút. Anh ta đưa tay nhận lấy sợi dây chuyền, ngón tay chậm rãi vuốt ve phía trêи mặt dây chuyền hình xương cá, ánh mắt thay đổi thất thường.