Mạnh Xuân Hoa sửng sốt: "Cậu chủ nhỏ nhà họ Lạc nào?”
Mắt Tần Vịnh Mai trợn tròn, nhất thời sáng lên: “Mẹ, còn có thể là nhà họ Lạc nào nữa? Trong những gia tộc nổi tiếng của thành phố Lương không phải là chỉ có một nhà họ Lạc thôi sao?”
Mạnh Xuân Hoa nghe vậy lấy lại tinh thần: “Vì sao cậu ta lại đến nhà chúng ta?”
Tần Vịnh Mai nói: “Không biết, có thể là tới tìm Niệm Niệm? Niệm Niệm đã sớm nói với con, cậu chủ nhỏ nhà họ Lạc thích con bé, rất thân thiết với con bé.”
Trong mắt Mạnh Xuân Hoa lộ ra sự tán thưởng: “Vẫn là Niệm Niệm có bản lĩnh, cũng rất có phúc, không giống như chị họ của con bé, ngay cả chuyện hôn nhân với nhà họ Khương cũng không giữ được.”
Bà ta vịn cánh tay Tần Vịnh Mai đứng dậy: “Còn không mau mời người ta vào!”
“Không cần, tôi đây rồi.” Lạc Thâm vừa dứt lời, người đã đi vào phòng khách.
Tần Vịnh Mai vội vàng ân cần đi lên, vẻ mặt tươi cười duyên dáng: “Cậu chủ nhỏ Lạc cháu đến tìm Niệm Niệm sao? Bây giờ con bé ấy không có ở đây, đang chơi cờ vua với ông nội của của con bé ở sân sau.”
“Ai nói với bà là tôi đến tìm cô ta?”
Lạc Thâm không chút khách khí nói một câu, nụ cười của Tần Vịnh Mai nhất thời cứng đờ trêи mặt.
“Các người gọi cô ta tới đây cũng được, bảo cô ta đến đối chất ba mặt một lời, xem Khanh Khanh rốt cuộc là xúi giục người bắt nạt cô ta khi nào?”
Mạnh Xuân Hoa nhìn Lạc Thâm, lại nhìn Kiều Khanh, nhất thời không phản ứng kịp rằng đang xảy ra chuyện gì.
Tần Vịnh Mai trong lòng dâng lên một chút bất an, nhưng vẫn duy trì vẻ mặt tươi cười nói: “Cậu chủ Lạc tới nơi này là…”
Lạc Thâm nghe vậy lập tức nhìn về phía Kiều Khanh, cười với vẻ mặt gian xảo, “Đương nhiên là trả lại công bằng cho Khanh Khanh.”
Nghe cậu ta gọi một tiếng Khanh Khanh, Quân Dạ Huyền nheo mắt lại, tràn ra một luồng khí lạnh.
Mục Cảnh Hành rõ ràng cảm nhận được sự không vui của Quân Dạ Huyền, ghé vào ở phía sau anh nhỏ giọng nói: “Anh ba, bình tĩnh, đây chính là anh bảo tôi nghĩ cách để có được cậu ta.”
Quân Dạ Huyền lạnh lùng liếc anh ta một cái, “Không cần anh phải dạy tôi!”
Giọng nói của cả hai đều rất nhỏ, vì vậy bọn họ không thu hút sự chú ý của mọi người.
Nghe Lạc Thâm nói, sắc mặt Tần Vịnh Mai có chút khó coi: “Cậu chủ nhỏ Lạc nói lời này tôi nghe không hiểu, chúng tôi lần lượt là bác gái và bà nội của Khanh Khanh, còn có thể đổ oan cho cô sao? Lời này là một nữ bạn học của con bé, còn có thể là giả sao?”
“Bạn học kia của cô ta tận mắt thấy Khanh Khanh xúi giục người khác sao?” Lạc Thâm nở nụ cười châm chọc: “Mặt cô ta bị thương ở đâu, ai cũng không thể rõ bằng tôi. Bởi vì…”
Nói đến đây, cậu ta dừng lại một chút: “Đó là do tôi để cho người ta đánh.”
“Thật là lợi hại.” Mục Cảnh Hành ở một bên xem kịch rất thích thú.
Tần Vịnh Mai và Mạnh Xuân Hoa nghe vậy, sắc mặt hoàn toàn trùng xuống.
Hà Vãn Thanh lại ôm miệng cười: “ây da, thật sự là mắc cười chết mất, vừa rồi ai nói không đổ oan cho Khanh Khanh?”
Tần Vịnh Mai không để ý đến sự đắc ý của Hà Vãn Thanh, nhìn Lạc Thâm nói: “Tuổi còn nhỏ, cậu đừng bắt nạt người quá đáng! Tuy rằng nhà họ Lạc các cậu có thế lực lớn ở thành phố Lương, nhưng nhà họ Kiều chúng tôi cũng không sợ các người đâu! Hôm nay cậu không cho tôi một lý do chính đáng để bắt nạt Niệm Niệm, tôi sẽ đi tìm bố mẹ của cậu!”
Lạc Sâm “chậc” một tiếng: "Sốt ruột cái gì vậy?”
Nói xong cậu ta lấy ra một cây bút và một cái kẹo từ ba lô của mình.
Sau khi xé bao bì kẹo, nhanh chóng cho vào miệng Kiều Khanh: “Dưa hấu, bớt nóng.”
Sau đó cúi đầu bật máy tính.
Kiều Khanh không kịp phản ứng đã nhận được một cái kẹo ngọt ngào, lập tức sửng sốt.
Bên kia Mục Cảnh Hành liều mạng giữ lấy nắm đấm của Quân Dạ Huyền: “Bình tĩnh, bình tĩnh, anh ba, một lát nữa tôi thay anh đi đánh cậu ta.”
Lạc Thâm vừa khởi động máy, vừa nói: “Trước khi hỏi tôi vì sao để cho người ta đánh cô ta, trước tiên hãy đến xem con gái ngoan, cháu gái ngoan của các người rốt cuộc đã làm ra chuyện tốt gì đi.”