Nghe vậy, Mục Cảnh Hành quay sang, thấy trước mặt Kiều Khanh có một nhóm con gái mặc đồng phục học sinh đang vây quanh và bắt nạt một cô gái khác.
Anh ta tức giận: “Giờ là cái thời nào rồi mà còn kéo nhau đi bắt nạt người khác như thế! Thành phố Lương này vẫn còn lạc hậu quá!”
Vừa dứt lời, anh ta xắn tay áo lên định xông lên trước để thực hiện màn “anh hùng cứu mỹ nhân”, nhưng bị Quân Dạ Huyền chặn lại.
Mục Cảnh Hành nhìn anh với ánh mắt khó hiểu: “Anh ba, sao anh cản tôi?”
Quân Dạ Huyền nói: “Cậu thử đoán xem, Khanh Khanh sẽ ra tay giúp đỡ không?”
Lúc này, Mục Cảnh Hành mới nhận ra Kiều Khanh đang bước rất nhanh về phía đó. Sau một hồi nghĩ tới nghĩ lui, anh ta đáp lại: “Chắc là có, dẫu sao cô ấy cũng đã từng cứu anh, đúng không?”
Mỗi khi nhớ đến chuyện này, trong lòng Quân Dạ Huyền lại thấy khó chịu. Đúng là cô cứu anh, nhưng trước khi cứu anh, cô đã đôi co với anh một trận rồi bỏ đi.
Cho đến giờ anh cũng không biết nguyên nhân khiến cô quay lại cứu anh là gì.
“Cược đi.” Quân Dạ Huyền cũng không nhận ra lúc này anh ấu trĩ đến mức nào. “Tôi cá là cô ấy sẽ không cứu cô gái đó.”
Vừa nghe đến từ “cược”, tinh thần của Mục Cảnh Hành phấn chấn hẳn lên: “Cược cái gì?”
Quân Dạ Huyền trả lời với giọng điệu bình thản: “Nếu cô ấy cứu cô gái đó, cậu sẽ được tặng chiếc xe hơi mà cậu hằng mong ước.”
Nghe vậy, hai mắt của Mục Cảnh Hành sáng rực lên: “Thật chứ?”
Quân Dạ Huyền: “Tôi có cần phải nói dối cậu về chuyện này không?”
Chuyện này đến quá bất ngờ khiến Mục Cảnh Hành choáng váng, sau đó anh ta nhớ ra điều gì đó: “Nếu cô ấy không cứu cô gái đó thì sao?”
Quân Dạ Huyền mỉm cười: “Vậy chẳng phải cậu có cơ hội để thực hiện kế hoạch “anh hùng cứu mỹ nhân” sao?”
Mục Cảnh Hành thấy hơi khó tin: “Sao hời cho tôi thế?”
Quân Dạ Huyền khịt mũi rồi im lặng.
Vì đang đeo tai nghe, nên Kiều Khanh không để ý đến cuộc trò chuyện giữa Quân Dạ Huyền và Mục Cảnh Hành.
Đang đi, một chiếc áo khoác đồng phục học sinh bị rách tơi tả bỗng bay đến và rơi xuống mũi chân cô.
Cô cau mày, tháo tai nghe rồi nhìn về hướng chiếc áo khoác bay tới.
Ở giữa đám đông ấy có một cô gái với bộ đồ rách rưới, tóc tai bù xù, trêи mặt nước mắt chảy giàn giụa.
Trước mặt cô ấy là một cô gái có vẻ mặt chua ngoa, đanh đá. “Bộ dạng nghèo kiết xác của mày làm tao phát ngán, đã thế còn mặt dày đi dụ dỗ Kỳ Duệ! Sao mày không thử tè một bãi rồi nhìn vào đó mà soi lại cái nết đi!”
Cô gái ấy lắc đầu: “Tôi không có.”
“San San, nói dông nói dài làm gì? Quăng cậu ta ra giữa đường là được rồi mà?”, một cô gái khác trong đám đông đó lên tiếng.
Cô gái ấy sợ đến tái mặt: “Không có! Tôi không quyến rũ cậu ta! Tôi cũng không biết vì sao cậu ta chạy đến tìm tôi rồi nói mấy câu đó…”
“Bốp!”, cô gái tên San San tát vào mặt cô gái ấy rồi hằn học: “Mày đang khoe mẽ với tao à? Đồ đên tiện vô liêm sỉ, tao đánh chết mày!”
Nói xong, cô ta giơ tay lên định tẩn vào mặt cô gái ấy, thì cổ tay bỗng bị nắm chặt.
Liêu San San ngẩng đầu, trước mặt cô ta là gương mặt xinh đẹp, thanh tú của Kiều Khanh.
“Mày là ai? Đến đánh thay nó à?”
Vừa thấy Kiều Khanh, cô gái bị đánh bỗng thấy choáng váng.
Kiều Khanh không nói năng gì, cô vặn cổ tay Liêu San San.
Tiếng xương gãy vang lên, Liêu San San liền kêu gào thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Kiều Khanh phủi tay như vừa ném xong túi rác rồi nói: “Cút!”
“A!” Liêu San San la lên rồi ngã xuống đất, cổ tay bị gãy đập xuống đất khiến cô ta đau đến phát khóc.
“San San!”
“San San!”
Vài tên đồng bọn chạy đến đỡ cô ta. Liêu San San gào lên: “Bọn mày đứng đó làm gì, đánh chết nó cho tao!”
Thấy Kiều Khanh ra tay như thế, mấy cô kia sao dám lấn tới, không ai trong số bọn họ dám nhúc nhích.
Liêu San San chửi ầm lên: “Một lũ vô dụng!”
Nhìn ánh mắt của những người qua đường, cô ta thấy xấu hổ vô cùng.
Cô ta đáp trả Kiều Khanh với những từ đầy căm hận: “Mày đợi đấy!”
Nói xong, cô ta và đám người đó bỏ đi với gương mặt xám xịt.
Kiều Khanh phớt lờ cô ta và liếc nhìn cô gái bị bắt nạt.
Cô kéo khóa, cởi áo khoác của mình rồi ném cho cô gái kia, và bảo: “Mặc vào.