Cả bàn cờ vây cũng chịu xui xẻo theo, “cạch" một tiếng, quân cờ rơi lả tả trêи đất.
Nhưng hai người đều không rảnh bận tâm những chuyện này, cảm nhận được cảm giác ấm áp của nhau trong nháy mắt đó, cả tư thế ấm áp trước đó, Quân Dạ Huyền và Kiều Khanh đều ngây ngẩn cả người.
Người lấy lại tinh thần trước vẫn là Kiều Khanh, cô không chịu nổi người đang nằm sấp ở trêи người mình, bèn vội vàng đưa tay nhấn một cái vào một góc mà Quân Dạ Huyền không thấy được.
Quân Dạ Huyền nghe thấy tiếng động, chỉ cảm thấy giá sách sau lưng lại khôi phục về chỗ cũ.
Nhưng nhìn cô căng thẳng như vậy nên anh không quay đầu lại.
Một giây sau, bên tai truyền đến giọng nói lạnh lùng của Kiều Khanh: “Anh thích nhìn lén bí mật của người khác như vậy à?”
Quân Dạ Huyền nói giọng hơi vô tội: “Không phải tôi cố ý đè vào."
Kiều Khanh hít sâu một hơi: “Đứng dậy khỏi người tôi!"
Quân Dạ Huyền nghe vậy thì khuôn mặt không khỏi nóng lên, không nói gì nữa mà vịn lan can đứng dậy.
Ai ngờ thân thể còn chưa kịp đứng thẳng, trong lúc đang lùi lại thì đột nhiên dẫm lên một quân cờ bóng loáng nên mất thăng bằng, lại ngã trở về.
Kiều Khanh: “…”
Cằm Quân Dạ Huyền đập lên vai Kiều Khanh, anh nghe thấy bên tai truyền đến một giọng nói như đang nghiến răng.
“Anh cố ý à? Não không phát triển đầy đủ hả?”
Nghe Kiều Khanh nói, Quân Dạ Huyền lại không quá xấu hổ.
Hai tay anh vịn lan can hơi nhổm dậy, nhưng vẫn giữ tư thế vây Kiều Khanh trong ghế dựa.
Mắt phượng xinh đẹp nhuộm ý cười: “Lúc cô nổi giận vẫn còn giống như một đứa trẻ, rốt cuộc trông cũng giống mười bảy tuổi."
Kiều Khanh cảm thấy người này chính là khắc tinh của cô, dứt khoát khoanh tay dựa lưng lên chỗ dựa.
Cô lạnh lùng liếc Quân Dạ Huyền, nói ngay vào điểm chính: “Cậu ba Quân, anh thấy vui lắm à?”
Đối với chuyện cô mở miệng nói ra thân phận của anh, Quân Dạ Huyền không hề ngạc nhiên chút nào.
Mà đưa tay vén một sợi tóc xõa bên tai ra sau, ánh mắt hơi sâu xa.
“Mấy người Lương Thành đúng là bị mù, nhận nhầm mắt cá là trân châu, nhầm thiên tài thành kẻ vô dụng.”
Kiều Khanh nghiêng đầu, tránh không cho anh động vào: “Quá khen rồi, nhưng tôi không ngây thơ dễ lừa như mẹ tôi đâu. Anh và người bạn kia của anh ở lại đây với mục đích gì? Khi nào thì đi?”
Quân Dạ Huyền lập tức bày ra vẻ mặt bị tổn thương: “Tôi khiến cô chán ghét thế à?"
Mỹ nam cầu xin sự thương xót, lực sát thương tuyệt đối không thể khinh thường.
Huống chi đây còn là mỹ nam tuyệt sắc như cậu ba Quân.
May là Kiều Khanh tâm trí kiên định mới không bị quyến rũ.
Cô nhắm mắt lại, chắn lại khuôn mặt có lực sát thương của người kia: “Chán ghét."
Quân Dạ Huyền thấy thế thì trong cổ tràn ra một chuỗi tiếng cười khẽ trầm thấp vui vẻ, từng tiếng quyến rũ tâm thần con người: “Sau khi vết thương lành rồi thì tôi sẽ đi."
Kiều Khanh nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra.
Quân Dạ Huyền lại nói tiếp một câu: “Nhưng trong khoảng thời gian này còn phải phiền cô giúp tôi thay thuốc."
Kiều Khanh cảm thấy chuyện này không hề gì, nhẹ gật đầu.
Quân Dạ Huyền sợ hãi thán phục chiều dài lông mi của cô, hỏi tiếp: “Cho nên, bây giờ đi đến phòng tôi hay phòng cô?”
Kiều Khanh nghe vậy thì mở hai mắt ra, chỉ thấy chỗ ngực áo sơ mi đen của anh hơi sẫm màu, đã bị máu thấm qua.
Nhớ lại khi nãy anh đã ngã hai lần, chắc đã bị đụng phải.
Cô không khỏi buồn bực nói: “Anh đúng là phiền phức!”
Quân Dạ Huyền không phản bác.
Kiều Khanh lại nói: “Đứng dậy!”
Quân Dạ Huyền bây giờ mới định đứng dậy thả cô ra khỏi thế giới nhỏ này.
Tay khác còn chưa rời khỏi lan can đã nghe thấy hỗn hợp giọng nam nữ nói.
“Trời ạ!”
“Má ơi!”
Hai người nghe tiếng thì cùng nhau quay đầu, chỉ thấy Hà Vãn Thanh và Mục Cảnh Hành đứng cạnh cửa, vẻ mặt kinh ngạc không khác gì nhau.