Thành phố Lương.
Màn đêm yên tĩnh không có một âm thanh kể cả tiếng gió.
Kiều Khanh có một tiết tự học vào buổi tối. Lúc cô làm xong việc trực nhật thì cũng mười giờ đêm rồi.
Một tay cô khoác chiếc ba lô lên vai một cách hờ hững, một tay khác đút trong túi quần, chậm chạp bước ra khỏi cánh cổng trường cấp ba.
Đi qua một loạt hàng quán quà vặt thơm nức chính là một con đường nhỏ rợp bóng cây không người qua lại.
Ngọn đèn đường đã lâu không được sửa chữa chiếu xuống ánh sáng trắng mờ mờ.
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh làm tiếng bước chân trở nên rõ ràng hơn.
Bước đi được một lát, đột nhiên Kiều Khanh dừng lại.
Mũi cô ngửi thấy một mùi máu tanh nồng đậm trong không khí.
Lúc cô đang tò mò muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra thì chỗ mắt cá chân đột nhiên bị xiết lại như đang bị thứ gì đó nắm chặt lấy.
Kiều Khanh dựa vào ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đường cúi đầu nhìn xuống thì trông thấy một cánh tay tái nhợt đầy máu đang nắm lấy chân mình.
Chả trách cô lại có cảm giác dinh dính ươn ướt.
Kiều Khanh theo hướng cánh tay nhìn sang lập tức đối diện với một gương mặt đẹp đến mức không lời nào tả nổi.
Trong lúc Kiều Khanh thăm dò nhìn Quân Dạ Huyền thì anh cũng đang nằm trêи mặt đất nhìn ngược lại cô.
Đôi môi mỏng của anh khẽ mở, âm thanh phát ra xen lẫn sự đau đớn: “Cứu tôi với!”
Khuôn mặt Kiều Khanh không chút thay đổi, từng lời thốt ra không chút cảm xúc và rất lạnh lùng: “Tôi không làm chuyện mua bán lỗ vốn, cho tôi một lý do để cứu anh đi?”
Hô hấp của Quân Dạ Huyền dừng lại trong giây lát. Anh không ngờ một cô nữ sinh lại có thể lạnh lùng đến như vậy, rồi lại có chút thưởng thức khi gặp được một loại người cũng giống như mình.
Vì vậy anh đưa ra một con số hấp dẫn.
“Một ngàn tỷ?”
Ấy vậy mà Kiều Khanh không hề lên tiếng hay có bất cứ hành động nào.
Quân Dạ Huyền đột nhiên nghĩ chẳng lẽ cô gái này chê ít sao?
Nghĩ lại cũng đúng, sao cái mạng này của mình chỉ đáng giá một ngàn tỷ được chứ?
Lúc anh đang muốn nâng giá tiền thì nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Kiều Khanh từ trêи đầu vọng xuống.
“Tôi không thiếu tiền.”
Quân Dạ Huyền thật sự sợ hãi, thầm than thở thì ra ở thành phố Lương này cũng có người như vậy, bỗng nhiên anh lại cảm thấy thích thú với cô gái này.
Vết thương trước ngực anh không ngừng chảy máu, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh như không hề có chuyện gì xảy ra.
Khóe môi anh nở một nụ cười đầy quyến rũ: “Lấy thân báo đáp có được không?”
Kiều Khanh nghe thấy vậy nhưng nét mặt vẫn không chút thay đổi, thậm chí còn lộ ra vẻ mất hết kiên nhẫn.
“Không thể.”
Kiều Khanh ném lại một câu như vậy rồi giãy chân khỏi tay anh, sau đó không hề do dự rời đi.
Dạ Quân Huyền: “…”
Anh vốn cho rằng bản thân mình đã đủ tàn nhẫn và lạnh lùng, lại không hề nghĩ rằng còn có người cũng không thua kém gì anh.
Dạ Quân Huyền tự cười bản thân mình. Chẳng lẽ ngày hôm nay mình phải chết ở đây sao?
Đồng thời trong đầu anh đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ cố chấp, nếu anh may mắn sống sót nhất định phải quay lại gặp cô gái nhỏ máu lạnh này.
Khi ý thức của anh dần trở nên mơ hồ thì có tiếng bước chân từ xa đi đến, sau đó một đôi tay mềm mại, dịu dàng nâng đầu anh lên.
Nhìn thấy Kiều Khanh vốn đã rời đi lại quay trở lại, khóe môi Dạ Quân Huyền nở một nụ cười vui sướиɠ, sau đó anh ngất xỉu ngay trong vòng tay cô.
Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả vào gáy Kiều Khanh làm cô khẽ nhíu mày, một tay cô đẩy đầu anh ra, tay còn lại ôm lấy cơ thể anh dìu đi về phía trước.
Mới đi được một đoạn Kiều Khanh lại phải dừng lại.
Bốn phía xung quanh đột nhiên hiện ra năm người áo đen đứng chặn ngay phía trước, mỗi người đều mang theo khí thế của sát thủ.
Kiều Khanh bỗng cảm thấy đau đầu, có lẽ bản thân mình vừa cứu được một kẻ phiền phức.
Bành Việt, kẻ cầm đầu đám người áo đen nhìn Kiều Khanh nói: “Cô bạn nhỏ, bỏ người này lại tôi có thể để cho cô một con đường sống.”
Kiều Khanh nghe vậy thì thở dài. Cô nhìn vào mắt Dạ Quân Huyền bằng ánh mắt sâu xa.
“Mục tiêu lần này của các người là anh ta hả?”
Bành Việt: “Chuyện này không liên quan đến cô.”
Kiều Khanh lắc đầu: “Người đang ở trong tay tôi thì không phải do các người quyết định.”
Bành Việt giống như vừa được nghe một câu chuyện hài hước, anh ta cười một cách khinh bỉ.
“Trêи đời này chưa có người nào mà bọn tôi muốn giết mà lại giết không được.”
Kiều Khanh thổi bay một đám tóc trêи trán.
“Thật trùng hợp, trêи đời này cũng chưa có người nào mà tôi muốn cứu lại cứu không được cả.”