"Đúng, năm ngoái ít tiết."
"Đi học nghe giáo viên giảng nhiều chút, hỏi nhiều chút, cuối kỳ sẽ nhẹ nhàng hơn một chút."
"Ừm."
"Chuyên ngành kỹ thuật?" Hà Dư từng nhìn thấy cô vẽ bản đồ ở trên máy tính, cảm thấy hẳn là chuyên ngành cơ khí, công trình cơ khí đại học C xếp hạng top 10 trên cả nước, là một trong những chuyên ngành chiêu bài.
"Cơ khí."
"Rất lợi hại." Hà Dư nói, "Tôi đến bàn số 3 đưa cà phê, lập tức liền làm cho em."
"Không vội."
Đưa xong trở lại, Hà Dư chuẩn bị làm cà phê đen, dư quang chợt liếc đến bình thủy tinh nhỏ ngâm chanh dưới quầy bar, cá nhân nàng thích uống nước chanh, thời điểm trời nóng mỗi tháng đều sẽ ngâm một bình, tính toán thời gian, chắc ngâm cũng đã gần được.
"Muốn uống ly nước chanh không?" Nàng đem bình nhỏ dọn lên, mở nắp ra, trải qua lên men, mùi hương chanh tràn ra, thoang thoảng rất dễ ngửi, "Tôi tự ngâm đó."
Diệp Tầm gật đầu: "Được, cảm ơn."
Năm ba, mới tầm hai mươi, so với Hà Dư nhỏ hơn sáu bảy tuổi, rốt cuộc tại phương diện nói chuyện làm việc thiếu nhiệt tình, người ta tìm nhiều đề tài để nói như vậy, cũng không thấy cô tiếp một hai cái. Trong tiệm, người dần dần nhiều lên, Hà Dư pha cho cô một ly chanh ướp lạnh lớn, liền đi tiếp đón những vị khách khác.
Một bận này liền bận đến 3 giờ chiều.
Hà Dư thừa dịp thời gian nghỉ lấy hơi xem dự báo thời tiết, 43℃, buổi sáng còn nói hôm nay 37~40℃ cơ đấy, ánh mặt trời Trùng Khánh luôn luôn cay độc, mà vùng này nhà nhiều cây thiếu, nhiệt độ bên ngoài ít nhất cũng 50-60, thật muốn nóng chết người.
Lướt lướt WeChat, trong nhóm gia tộc rất náo nhiệt, chị dâu của nàng sinh song thai vào giữa tháng sáu, vừa mới đem ảnh bảo bảo chụp trong lễ đầy tháng gửi vào trong nhóm, ú ú tròn tròn trắng nõn vô cùng đáng yêu, làm mọi người đều bùng nổ ra tới.
Hà Dư cũng không nhịn được gửi một câu: Thực ngoan.
Anh họ @ nàng: Ngoan em cũng mau chóng kết hôn sinh một đứa!
Mấy người không biết rõ sự tình theo đó ồn ào lên, thúc giục nàng mau tìm đối tượng. Họ hàng ở cái tuổi này của nàng, bất luận là nam hay nữ, đều đã kết hôn.
Bây giờ vãn cưới vãn dục* (kết hôn muộn, sinh con muộn) là trào lưu, nhưng ít người dám đi đầu trào lưu.
Huống chi nàng vốn khác biệt.
Những người giống như các nàng, đừng nói kết hôn, có thể tìm một đối tượng khá hợp nhau đã tính là tốt rồi.
Hồi còn đi học, cũng từng đi qua vài đoạn cảm tình, nhưng mỗi một đoạn đều vô tật mà chết (muốn ám chỉ sự phát triển của câu chuyện đi vào ngõ cụt), nói chung cuộc sống quá mức thực tế, chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết vĩnh viễn không đủ.
Thế giới này được tạo thành từ rất nhiều yếu tố, rồi còn chia thành các loại, giới hạn nghiêm khắc......
Hà Dư buông di động, vén lọn tóc tán loạn trên trán ra sau tai, yên lặng rửa sạch ly.
Nàng đang nghĩ, lần cuối cùng nói yêu đương là khi nào?
Đại khái là năm mới vừa tốt nghiệp, yêu chưa đến một tháng, hai bên chia tay trong hoà bình, lúc sau đường ai nấy đi, không còn gặp lại.
Tính ra, nàng cũng đã một mình đi qua 3-4 năm.
Khương Vân thường nói nàng, phụ nữ thừa dịp còn trẻ tuổi, nên hưởng thụ liền hưởng thụ, nên hẹn ước liền hẹn ước, kìm hãm sức lực cái gì, đừng khô cằn mà sống đến bốn mươi năm mươi, đem chính mình hóa thành như một ni cô.
Nhưng chân chính thực hành, nào có dễ dàng như vậy.
...
10 giờ tối, Hà Dư vừa mới về đến nhà, giày còn chưa cởi, liền nhận được điện thoại từ Khương Vân.
Khương Vân nhờ nàng giúp đỡ cho em họ của cô ấy và bạn cùng phòng của em họ ở nhờ một đêm.
Em họ là sinh viên đại học C, đi ra ngoài chơi trở về quá muộn bị lỡ giờ giới nghiêm.
Đại học C quản lý rất nghiêm ở phương diện giới nghiêm này, về muộn chắc chắn sẽ bị thông báo cho chủ nhiệm khoa, không tránh khỏi bị gọi lên văn phòng hỏi chuyện và kiểm điểm.
Hà Dư nói 'được', xuống lầu đón người.
Cửa tiểu khu ánh đèn mờ nhạt, từ xa xa, có thể nhìn thấy có hai bóng dáng, một cao một thấp.
Hà Dư kinh ngạc, liếc mắt một cái liền nhận ra 'một cao' kia, nàng không ngờ bạn cùng phòng của em họ lại là Diệp Tầm.
Mà Diệp Tầm nửa khuất ở trong bóng đêm, cũng đang nhìn nàng.