Ngày hôm sau bầu trời quang đãng, vạn dặm không mây, mặt trời dần dần mọc lên ở phía đông, từ cam đỏ biến thành vàng ánh, chùm tia sáng chói mắt chói mắt chiếu xuyên qua kẽ rèm cửa sổ, lúc mặt trời lên cao, Hà Dư tỉnh lại từ trong cảm giác áp bách.
Vào đông, ổ chăn ấm áp vô cùng thoải mái, nhiệt độ phía dưới chăn chậm rãi lên cao, càng thêm thoải mái.
Hồi lâu, từ trong chăn vươn ra một cánh tay nhuận ướt, cầm lấy di động trên tủ đầu giường, ấn sáng màn hình.
Hà Dư hôn lên má Diệp Tầm, muốn đứng dậy mặc quần áo: "Chị đi nấu cơm, em thu dọn trong phòng sạch sẽ đi."
Diệp Tầm lôi kéo nàng ấn trở lại trên giường, đem người ôm vào trong lòng ngực ôn nhu nói: "Ngủ thêm một lát nữa......"
Cô ôm rất chặt, một bộ dáng vẻ không cho người kia động, Hà Dư chỉnh sửa đầu tóc tán loạn, chỉ đành cùng nằm xuống. Nàng an tĩnh nhắm hai mắt, hô hấp đều đặn, môi mỏng hơi hơi đóng mở, đại khái là tay bị đè lâu không thoải mái, liền rút tay từ dưới eo Hà Dư ra, chuyển động thân thể đổi thành nửa nằm ở bên trái Hà Dư, còn đem đầu vùi vào cổ đối phương.
Hà Dư buồn cười, ngược lại cũng không đẩy cô ra.
.
Chủ nhật, hai người đi Bắc Kinh.
Hà Dư nói với người trong nhà rằng mình đi ra ngoài du lịch, Hà mẹ ngắn gọn dặn dò vài câu, không hỏi gì nhiều, chỉ bảo nàng tự mình chú ý an toàn.
Tới Bắc Kinh, Diệp lão ba và Diệp mẹ hai vợ chồng lái xe tới đón các nàng.
Ngồi ở ghế sau xe, nghe thấy Diệp mẹ hiền hòa nói chuyện, Hà Dư vẫn có chút căng thẳng, Diệp Tầm len lén nắm tay nàng, dùng lòng bàn tay vuốt ve mu bàn tay nàng tỏ vẻ trấn an.
Lúc xuống xe, Diệp lão ba vô tình nhìn thấy một màn này, âm thầm suy nghĩ một phen, nghiêng đầu nhìn Diệp mẹ một cái, Diệp mẹ chỉ cười cười.
Trước lúc sắp vào cửa, Diệp lão ba nói với Hà Dư: "Coi như nhà mình, không cần quá câu nệ."
Hai vợ chồng già này đều hết sức bình dị gần gũi, sẽ không ra vẻ tự cao tự đại, dì giúp việc trong nhà nhìn thấy Hà Dư, cũng đều cười chào hỏi, hiển nhiên là trước tiên chào hỏi qua Diệp lão ba.
Hà Dư nhẹ gật đầu.
Chuyến đến nhà thăm hỏi này vô cùng thuận lợi, đúng như lời Khương Vân nói, thật sự chỉ là ăn cơm trò chuyện, những lời quá mức riêng tư ba mẹ Diệp gia một câu cũng không hỏi. Diệp mẹ tri thư đạt lễ*, thời còn trẻ đi du học ở nước Anh, tư tưởng cởi mở, có thể tiếp thu sự vật mới, đây cũng là nguyên nhân Diệp gia không can thiệp nhiều vào chuyện của Diệp Tầm —— giáo dục cùng quan niệm tận sâu bên trong khác biệt với truyền thống.
(*) Tri thư đạt lễ: (tri: biết, hiểu; đạt: thông hiểu; có văn hóa, hiểu lễ mạo) dùng để hình dung người có giáo dưỡng
Diệp mẹ dẫn hai người đi ra ngoài dạo phố, gặp mấy chị em bạn già, bà thích đọc sách, cũng thích cắm hoa, trùng hợp, Hà Dư cũng vậy.
"Người trẻ tuổi đều thích lên mạng, không rảnh làm mấy chuyện này," Diệp mẹ nói, nhìn thoáng qua Diệp Tầm lúc nào cũng điện thoại không rời thân, lại liếc nhìn Hà Dư đang nghiêm túc cắt tỉa cành lá, cảm thấy hài lòng bội phần. "Ta là được bà ngoại A Tầm dạy, học không giỏi, liền nhàm chán giết thời gian cho qua."
Hà Dư uyển chuyển khen đôi câu, Diệp mẹ cười không ngừng.
Ở Bắc Kinh đón tết, mùng ba, Hà Dư ngồi máy bay trở về Trùng Khánh. Hôm ngày mùng hai, Diệp mẹ đặc biệt lôi kéo nàng làm sủi cảo, nàng không cần tán vỏ, Diệp Tầm cán, nàng bao.
Diệp Tầm còn phải ở lại Bắc Kinh thêm mấy ngày, không trở về cùng nàng, lái xe đưa nàng tới sân bay. Trước lúc xuống xe, Diệp Tầm thế nào cũng phải hôn nàng, ngoài xe đông người, Hà Dư có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn là nghiêng mặt lại gần, Diệp Tầm giữ lấy gáy nàng, nhẹ nhàng một cuộn, liền đem đầu lưỡi dò xét tiến vào.
Trời lạnh, Hà Dư thở hổn hển hai ngụm, hơi thở ra đều là trắng, Diệp Tầm mang mũ lên cho nàng, sau đó đưa nàng đi vào.
Cô gái nhỏ thật tâm, hỗ trợ xách hành lý, cùng chờ máy bay, đưa nàng đi kiểm vé, thẳng đến khi không thấy được bóng lưng Hà Dư nữa, mới rời khỏi sân bay.
Khương Vân nghe Hà Dư miêu tả, cảm khái: "Thật tốt, hâm mộ......"