Cuối tháng tám, Trùng Khánh
Lúc chạng vạng, một cơn mưa to tầm tã bỗng nhiên ghé thăm, người đi trên đường đường bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ có thể vội vàng ghé vào tiệm trà ven đường, tránh vào trong tiệm cà phê sách.
Dính phải trận mưa này, việc kinh doanh của tiệm Hà Dư tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua.
Ngoài cửa, một người lưng đeo túi xách màu đen rũ rũ nước trên người, mới đẩy ra cửa kính đi vào. Cô cao khoảng 1m75, tóc ngắn, mặc áo thun chữ T màu trắng, quần túi hộp rằn ri, cả người không có chỗ nào khô.
Hà Dư nhận ra cô, tuy rằng không biết tên, nhưng biết là sinh viên đại học bên cạnh, khách quen trong tiệm.
"Cà phê đen, không đường." Cô nói.
Khẩu vị giống như thường ngày. Bởi vì mắc mưa không quá thoải mái, giọng cô có chút nhỏ.
Ướt thành như vậy, còn không thay quần áo nhất định sẽ cảm mạo. Hà Dư bất giác nhíu mày, nhìn tóc cố dính vào mặt chảy nước, ôn nhu nói: "Tiểu đồng học, phía sau cửa có dù, em che dù trở về thay quần áo trước đi, dù khi nào rảnh đưa lại đây là được."
Đối phương nghe xong, dừng một chút, lại móc di động ra quét mã trả tiền.
"Ừm."
Không đợi Hà Dư trả lời, cô liền bung dù đi vào trong mưa.
Hà Dư sửng sốt, quái nhân*(người lập dị).
Khoảng nửa giờ sau, cũng chính là lúc Hà Dư đang làm cà phê đen, người đó vừa vặn trở lại.
Cô ngồi ở vị trí tương đối gần quầy bar, tóc khô một nửa, hiện ra gương mặt vốn tương đối thâm thúy khí khái, môi mỏng, sống mũi cao, đuôi mắt nhỏ dài, con ngươi màu hơi nhạt, đôi mắt rất hút người.
Đơn giản mà nói chính là đẹp.
Hà Dư bưng cà phê đi qua: "Cà phê đen của cô."
"Cảm ơn."
"Không có gì, cô từ từ dùng." Hà Dư trả lời.
Người này ít nói, thuộc kiểu an tĩnh, ngoại trừ gọi món và cà phê, hai người hầu như chưa từng nói những lời dư thừa.
Bởi vì trời mưa, buổi tối rất ít người ra ngoài, vẫn luôn không có khách mới tới, Hà Dư cũng chỉ ngồi ở sau quầy bar chơi điện thoại.
Bạn tốt Khương Vân gửi tin nhắn cho nàng, hẹn nàng tối chủ nhật đi Quan Âm Kiều ăn lẩu.
Nàng suy nghĩ một chút, trả lời ―― "Được, tan tầm tới đón tớ."
Vừa mới ấn xuống nút gửi đi, trước mặt đột nhiên có người tới, ngẩng đầu nhìn lên――
"Chào cô, xin hỏi cần gì sao?" Nàng đứng dậy hỏi.
"Ừm," Đối phương khẽ gật đầu, mặt căng thẳng, một bộ bất cẩu ngôn tiếu*,
"WeChat của tôi không có tiền, có thể dùng tiền mặt đổi hai trăm của cô sao?"
(*) bất cẩu ngôn tiếu: nói năng thận trọng, không nói cười tuỳ tiện
"Có việc cần dùng gấp." Nói xong, lại bổ sung.
"Được, vậy tôi quét cô." Hà Dư đồng ý một tiếng, rời khỏi giao diện trò chuyện, click mở quét mã.
Quét mã QR do đối phương cung cấp hiện ra giao diện thêm bạn tốt, Hà Dư không nghĩ nhiều, trực tiếp ấn lời mời.
Đối phương lập tức đồng ý.
"Tên?" Hà Dư vừa hỏi vừa chuyển khoản cho cô.
"Diệp Tầm."
"Tôi tên Hà Dư."
"Ừ, cảm ơn." Diệp Tầm vẫn nói ít như cũ, đưa hai trăm tiền mặt cho Hà Dư, sau đó trở lại vị trí của mình.
- ----------------------------------------------------------------------
Tiệm cà phê sách đúng 10 giờ đóng cửa.
Hà Dư thuê nhà cách nơi này không xa, vài phút đi đường. Nàng ở số 1504, lầu 15 chỉ có hai hộ gia đình ở, 1503 đối diện nhà nàng là trống không.
Tắm rửa xong, nàng lấy điện thoại ra xem, trên WeChat có tin nhắn ―― là Diệp Tầm gửi tới, nàng một tay lau tóc một tay trả lời tin nhắn.
Diệp Tầm: Đang bận?
Hà Dư: Không, chuẩn bị sấy khô tóc đi ngủ.
Diệp Tầm: Ừ.
Hình như không có gì để nói.
Hà Dư không trả lời, tùy ý ném điện thoại ở trên giường, lấy máy sấy ra thổi tóc.
Tóc nàng vừa đen vừa dày, dài đến ngang eo, tôn lên vòng eo trắng nõn mềm mại càng thêm tinh tế. Phụ nữ qua 25 liền sẽ cảm thấy đầy khủng hoảng, nàng đã 26, đối với điều đó lại càng sâu, yoga, tập thể hình, một cái cũng không sót, thẩm mỹ viện cũng đi không ít, bảo dưỡng vô cùng tốt.
Hà Dư trông không cao, miễn cưỡng 1m6, nhưng được cái dáng người tỉ lệ hoàn mỹ, cup C, eo nhỏ, da trắng mặt đẹp, dùng lời của Khương Vân mà nói, một nữ nhân như cô ấy nhìn cũng động tâm, huống hồ tính cách Hà Dư còn ôn nhu như vậy, quả thực nằm mơ cũng cầu không được.
Sây khô tóc, trước khi ngủ, Hà Dư theo thói quen liếc xem điện thoại, nhìn thấy nội dung đối phương gửi tới, nàng bỗng dưng ngẩn ra.
Diệp Tầm: Chị có bạn trai sao?