Buổi chiều, Trình Khả Nhu đang bận rộn ở quán mì của mình, thì Lý Dịch Minh kéo theo dàn âm thanh vừa mới mua đi đến.
"Khả Nhu ơi~ Dịch Minh anh đến rồi đây~"
Bị tiếng loa vang dội, ồn ào của anh, Khả Nhu chóng nạnh nhìn anh.
"Trời ơi! Dịch Minh anh đang làm cái gì vậy?"
Mọi người đang ăn nghe thấy tiếng loa của Dịch Minh, liền bịt lỗ tai lại.
"Ồn quá đi à!"
"Điếc tai thật đó!"
Nhưng Dịch Minh vẫn tiếp tục nói: "Khả Nhu ơi~"
Trình Khả Nhu tức giận: "Nè, bỏ micro ra khỏi miệng anh đi! Đau đầu quá đi!"
Dịch Minh liền bỏ micro ra rồi khoe với Khả Nhu.
"Khả Nhu ơi~ Tôi đã nói là sẽ tìm âm thanh tốt nhất cho cô, và nó ở đây nè! Tôi đã mang đến cho cô đó!"
Khả Nhu nhìn anh bất mãn nói: "Mắt tôi còn thấy rõ dữ lắm, nó bự như vậy, đi từ xa đã có thể nhìn thấy rồi!"
Dịch Minh: "Tôi đã nói tìm máy hát hay cho Khả Nhu, giờ mang đến rồi đây."
Khả Nhu: "Thôi tôi không thể nhận đâu. Tôi có rồi, tôi không muốn nhận đồ từ anh!"
Dịch Minh: "Khả Nhu~ Sao cô lại nói như vậy chứ? Để có được nó tôi đã phải hy sinh cả tính mạng của tôi đó, cô có biết không?"
Khả Nhu: "Anh hy sinh cái gì đó là chuyện của anh, cái máy nó bự như vậy, tôi phải để ở đâu đây?"
Dịch Minh liền cười nói: "Tôi đã suy nghĩ cả rồi, yên tâm đi. Tôi sẽ để Khả Nhu đến luyện hát trong phòng ngủ của tôi có chịu không?"
Khả Nhu cũng cạn lời với anh ta, chỉ có thể nhe răng hù dọa anh ta.
"Ưi! Anh bị điên à! Tôi đang bận lắm anh mau tránh ra đi."
Một lúc sau Trình Khả Nhu đi giao đồ ăn cho khách hàng, nhưng Lý Dịch Minh vẫn cứ tò tò đi theo cô. Miệng cũng không ngừng liên thuyên.
"Khả Nhu ơi~ Giao đồ ăn xong rồi đừng quên giao trái tim cho anh nha~"
Khả Nhu tức giận dừng lại mắng anh ta.
"Ôiii! Thật phiền phức. Muốn đi đâu thì đi giùm cái đi. Tôi không có thời gian nói chuyện với anh đâu. Tôi đang bận đi giao đồ ăn gắp cho khách hàng đây."
Dịch Minh: "Dừng coi tôi là người dưng nước lả như vậy mà, Khả Nhu!"
Khả Nhu đã sắp chịu đựng hết nổi rồi, đưa đống đồ trên tay mình giao cho Dịch Minh nói:
"Anh đang rảnh lắm đúng không? Đây nè, vậy thì đi giao cho khách hàng giùm cái đi!"
Dịch Minh rất vui vẻ nhận lấy, "Thôi được rồi tôi sẽ làm tất cả mọi thứ vì Khả Nhu..."
Khả Nhu liền thúc giục, "Đi nhanh giùm cái đi, khách hàng đang đợi đó!"
Dịch Minh: " Được! Tôi đi giao hàng xong sẽ trở về, trao trái tim của mình cho Khả Nhu nha!"
Khả Nhu: "Đi lệ đi!"
Dịch Minh nhanh chóng ôm lấy đồ rồi rời đi, trước khi đi vẫn không quên chào tạm biệt với cô.
"Tôi đi đây! Tạm biệt! Khả Nhu!"
Khả Nhu: "Thật là phiền phức!"
Lúc này Chu Tiểu Linh và Chu Bảo Cầm hớt ha hớt hải chạy đến tìm Trình Khả Nhu. Hai người thở hổn hển,
"Hơ hơ hơ... Mệt chết đi được!"
Tiểu Linh: "Chị Khả Nhu..., chị Khả...Như...ơi..., mau tới bãi đất trống, bên cạnh chùa nhanh đi chị..."
Khả Nhu không biết đã có chuyện gì liền hỏi: "Mà có chuyện gì vậy?"
Tiểu Linh: "Thì đội của ca sĩ của anh Mạc Thiên Vũ, đang chuẩn bị cho đêm nhạc ngày kia đó chị. Chúng ta phải nhanh chóng đến đó, biết đâu có thể gặp được anh Thiên Vũ!"
Nghe thấy vậy Khả Nhu vui đến hết lên, " Ôi! Anh Thiên Vũ! Vậy chúng ta mau đi lệ đi, chị sẽ đem món mì hoành thánh này để tặng cho ảnh."
Chu Bảo Cầm: "Khoan đã, cái này của khách hàng đặt không phải sao?"
Khả Nhu: "Không sao đâu dì, tặng ảnh trước đã rồi con sẽ làm lại. Đi lẹ đi!"
Khả Nhu phấn khởi đến mức không kịp đợi nữa kéo Chu Tiểu Linh chạy đi.
Bảo Cầm: "Nè! Đợi dì với!"
Khu đất trống, Tống Thiên Hàn đang chỉ đạo mọi người sắp xếp sân khấu, thấy cũng đã trưa và mọi người cũng mệt anh liền nói:
"Cũng tạm ổn rồi đó mọi người! Qua nghĩ ngơi ăn cơm đi một chút đi!"
Lúc mọi người đi hết thì nhóm của Trình Khả Nhu cũng vừa chạy đến.
Khả Nhu: "Ủa? Nhóm của anh Mạc Thiên Vũ đâu? Sao chỉ có màng hình thôi vậy?"
Nhìn thấy sân khấu lớn trước mặt Bảo Cầm liền trầm trồ.
"Woo, sân khấu lớn quá Khả Nhu ơi!"
Tiểu Linh: "Đúng đó dì, nếu chúng ta có cơ hội đứng trên sân khấu này để hát, chắc là sẽ thích lắm luôn đó!"
Bảo Cầm: "Phải đó!"
Nghe thấy vậy Trình Khả Nhu không đợi được nữa mà chạy lên sân khấu.
Bảm Cầm vội gọi cô lại nhưng cô đã ở trên sân khấu mất rồi.
"Nè, Khả Nhu..."
Tiểu Linh: "Chị Khả Nhu..."
Bảo Cầm: "Khả Nhu! Mau xuống đi!"
Tiểu Linh: "Phải đó chị Khả Nhu, lỡ có ai nhìn thấy thì sao?"
Khả Nhu: "Không sao đâu mà! Với lại bây giờ cũng đâu có ai."
Khả Nhu chạy đến trước cái micro đã được đặt sẵn ở giữa sân khấu. Và bắt đầu phát biểu.
"Hmmm, hmmm! Xin chào tất cả mọi người hôm nay Trình Khả Nhu tôi, sẽ mang đến niềm vui cho tất cả các khán giả tại đây. Với ca khúc 'đây là đâu và tôi là ai?', mời mọi người cùng lắng nghe."
Chu Tiểu Linh có chút lo lắng hỏi Bảo Cầm.
"Làm sao bây giờ? Liệu chúng ta có bị la không dì?"
Bảo Cầm: "Chắc là không sao đâu..."
Trên sân khấu Khả Nhu bắt đầu hát, "Đêm dài, người ta tố nhau sao thêm hài. Từng câu nói nghe chẳng giống ai. Giống ai chống tai lên nghe xem sẽ đi tới đâu. Xem nào, chuуện tôi cớ sao anh chen vào..."
Lúc này Tống Thiên Hàn nghe thấy âm thanh liền đi ra để kiểm tra, lại nhìn thấy Khả Nhu đang đứng trên sân khấu hát, liền đi đến lớn tiếng.
"Nè! Nè! Mau dừng lại, dừng lại, dừng lại ngay!"
Khả Nhu giật mình nhìn về phía Tống Thiên Hàn.
Thiên Hàn lại nói: "Lập tức xuống sân khấu cho tôi!"
Lúc này Khả Nhu nhận ra anh liền chỉ về phía anh, nói:
"Là anh?"
Thiên Hàn cũng nhận ra cô, "Là cô?"