Thấy hai người họ bàn tán to nhỏ Trình Khả Nhu liền giật giật tay áo của của Tống Thiên Hàn nói nhỏ.
“Nè, mẹ của anh và cái cô gái Hàn Tuyết đó bàn kế hoạch làm sao để đuổi tôi khỏi đây đó!”
Tống Thiên Hàn: “Cô có suy nghĩ quá nhiều rồi không?”
Trình Khả Nhu: " Tôi không có suy nhiều đâu, anh thử nhìn mẹ của với người yêu của anh thì thầm to nhỏ là tôi cũng đoán được rồi."
Tống Thiên Hàn: “Chắc là cô xem phim quá 180 phút rồi đó.”
Trình Khả Nhu: “Hơ hơ hơ, anh nhìn đi người yêu từng là nữ chính có tiếng, khả năng diễn xuất còn tốt hơn cả tôi nữa. Lúc không có mẹ anh thì giở giọng cau có với tôi, lúc nhìn thấy mẹ anh thì lại tỏ ra dịu dàng đoan trang, giống như là người tốt vậy.”
Sau khi bàn bạc với Dương Hàn Tuyết xong xui, Từ Lệ đi đến chỗ hai người họ.
“Thiên Hàn!”
Tống Thiên Hàn: “Dạ! Ờ nếu như bây giờ mẹ không hài lòng thì… con xin phép dẫn Khả Nhu ra ngoài ngủ nha!”
Từ Lệ vậy mà không tức giận nữa, còn vui vẻ nói:
“Không sao đâu, cứ ở lại đây ngủ đi!”
Tống Thiên Hàn và Trình Khả Nhu cũng vô cùng kinh ngạt trước hành động nhiệt tình này của bà, nhìn nhau một cách đầy khó hiểu.
Tống Thiên Hàn gượng cười rồi xác nhận lại: “Mẹ à! Mẹ có chắc không vậy?”
Từ Lệ mỉm cười nói: “Mẹ chắc chắn chứ, dù sao thì sau này các con cũng sẽ kết hôn. Thì bây giờ ở đây cũng được, để mẹ có thể hiểu được tính cách của con bé trước vậy. Có được không hả Khả Nhu?”
Trình Khả Nhu mỉm cười thầm nghĩ, [Gọi cũng khá thân mật thật đó nha!] Sau đó gật đầu nói:
“Dạ được, được chứ. Bây giờ xã hội hiện đại rồi, ngủ chung phòng cũng không sao, nếu mà mẹ không để ý.”
Từ Lệ liền nghiến răng, hét lên. “Không đồng ý!”
Dương Hàn Tuyết vội kéo tay bà, nói nhỏ, “Bác bình tĩnh, phải biết kiềm chế khi bị chọc tức thì mới thể hiện EQ của mình cao. Bác phải cười lên.”
Từ Lệ: “Cười hả?”
Dương Hàn Tuyết: “Phải! Cười lên!”
Từ Lệ lại nhìn Trình Khả Nhu cười hiền từ nói:
“Bác nghĩ hai đứa chưa có kết hôn, không nên ngủ chung với nhau đâu.”
Trình Khả Nhu cũng cười rồi ôm lấy tay của Tống Thiên Hàn e thẹn nói:
“Nhưng mà tụi con cũng đã từng ngủ chung với nhau rồi mà.”
Nói xong Trình Khả Nhu liền hôn lên má của Tống Thiên Hàn một cái. Dương Hàn Tuyết nhìn thấy vậy liền tức giận mà hét lên.
“Á… Á… Á…”
Từ Lệ liền kéo tay của Dương Hàn Tuyết nói lại lời lúc của cô.
“Nè, nè không được tức giận khi bị người khác chọc tức, phải kiềm chế, phải thể hiện EQ cao, cười đi. Con mau cười lên đi!”
Từ Lệ mỉm cười dịu dàng rồi đi đến xoa đầu của Trình Khả Nhu nói:
“Bác nghĩ là khi nào hai đứa kết hôn thì mới ngủ chung với nhau nha! Nên một lát nữa bác sẽ chuẩn bị một phòng cho con có được không?”
Trình Khả Nhu cảm thấy sợ hãi trước thái độ ân cần này của bà, chỉ có thể gật đầu nói:
“Dạ.”
Từ Lệ: “Vậy nha! Quyết định vậy đi.”
Dương Hàn Tuyết: “Cứ vậy đi!”
Từ Lệ và Dương Hàn Tuyết nhìn nhau cười rồi cùng nhau đi vào trong nhà. Trình Khả Nhu nhìn Tống Thiên Hàn khó hiểu. Tống Thiên Hàn cũng không biết mẹ anh đang bày trò gì, nhưng tạm thời đành phải như vậy thôi."
Từ Lệ dẫn Trình Khả Nhu đến một căn phòng, vừa mới mở cửa ra đã thấy bụi bậm. Làm cho bọn họ phải ho sặc sụa.
“Khụ khụ khụ!”
Trinh Khả Nhu bước vào trong xem, “Khụ, khụ… Ở đây là nhà kho mà.”
Từ Lệ: “Đến gắp gáp nên chỉ chuẩn bị được có như vậy thôi. Nếu không thì ra ngoài kia, bãi cỏ ở trước nhà mà ngủ.”
Tống Thiên Hàn cũng lên tiếng thay cho Trình Khả Nhu.
“Mẹ ơi mẹ, hay là mẹ cho Khả Nhu ở phòng dành cho khách mà Hàn Tuyết đang ở có được không mẹ?”
Dương Hàn Tuyết lập tức lên tiếng, “Không được đâu, đó là phòng của em mà. Với lại em không thích dùng chung đồ với người khác đâu.”
Trình Khả Nhu cũng không muốn Tống Thiên Hàn khó xử liền nói:
“Dạ không sao đâu, phòng này con ở cũng thoải mái rồi đó. Mẹ, con chưa từng ở nơi thoải mái như vậy.”
Từ Lệ rất hài lòng với câu trả lời của Trình Khả Nhu.
“Tốt rồi, vậy thì con ở đây nha! Con cứ tự nhiên, phòng chỉ hơi bừa bộn chút xíu thôi!”
Trình Khả Nhu: " Con cảm ơn mẹ!"
Từ Lệ liền cảnh cáo, “Không được gọi tôi là mẹ nha.”
Trình Khả Nhu: “Vậy thì con nên gọi là gì đây?”
Á Liêu lanh miệng lên tiếng, “Gọi là phu nhân!”
Trình Khả Nhu: “Gọi là phu nhân thì không được thuận miệng cho lắm. Hay là con vẫn cứ gọi là bác nha!”
Từ Lệ khó chịu nói: “Tùy cô!”
Dương Hàn Tuyết: “Như vậy đã xong rồi, để con đưa bác lên phòng nghỉ nha!”
Từ Lệ: " Được."
Dương Hàn Tuyết háo hức nói: “Hazzz, buồn ngủ quá! Tạm biệt nha! Tôi về ngủ đây đây. Hi hi hi.”
Nói xong Dương Hàn Tuyết cùng Từ Lệ kéo nhau rời đi. Chờ bọn họ đi xa Trình Khả Nhu liền nói với Tống Thiên Hàn.
“Đó anh thấy chưa? Tôi vừa mới đến đã bị bắt dọn phòng rồi.”
Tống Thiên Hàn: “Thôi, có chỗ ở là tốt rồi.”
Trình Khả Nhu: “Đây chỉ là mới bắt đầu thôi đó. Sau này thế nào cũng tìm việc gì đó bắt tôi làm giống như là người hầu, kiếm chuyện phá tôi cho mà xem. Mọi người hôm nay xảy ra đều là do anh hết đó.”
Tống Thiên Hàn: “Gì vậy? Tự nhiên đổ lỗi hết cho tôi. Bực bội!”
Nói xong Tống Thiên Hàn cũng rời đi, một mình Trình Khả Nhu đứng nhìn cái căn phòng bừa bộn trước mặt mà thở dài.