Trình Khả Nhu bước đến đứng bên cạnh của Tống Thiên Hàn, nhìn anh rồi nhớ lại trước khi đến đây. Tống Thiên Hàn đã đưa Khả Nhu đến trung tâm thương mại. Khả Nhu liền hỏi anh:
“Anh không phải vội về nhà sao? Dẫn tôi vào trung tâm thương mại để làm gì?”
Tống Thiên Hàn nhìn lướt qua cô rồi nói: “Tôi dẫn cô đi mua quần áo, cô đến nhà tôi trong bộ dạng như vầy, thì mẹ tôi sẽ không bao giờ tin cô là người yêu của tôi đâu.”
Trình Khả Nhu thấy anh nói không sai, “Ừ ha!”
Tống Thiên Hàn liền trêu chọc cô, “Đi, để tôi giúp cô chọn mẫu rồi giúp cô thay đồ luôn!”
Trình Khả Nhu liền lùi lại 1 bước, nhăn răng nói:
“Trời ơi, biến thái, tôi không cần anh giúp thay đồ đâu.”
Thiên Hàn liền cười, kéo lấy tay cô. “Được rồi, được rồi, tôi giỡn thôi! Mau đi thôi!”
Khả Nhu đẩy tay Thiên Hàn ra: “Buông ra đi, đừng có đụng vào người tôi, tôi tự đi được.”
Tống Thiên Hàn dẫn cô đến của cửa hàng rồi ngồi ở bên ngoài đợi cô thay đồ. Khi thay đồ xong Trình Khả Nhu bước ra. Tống Thiên Hàn nhìn cô rất là xinh làm cho anh nhìn đến ngây cả người.
Khả Nhu thấy anh nhìn mình ngạt nhiên như vậy liền hằng giọng.
“Hừm, hừm, hừm!”
Sau đó cô quay một vòng trước mặt của Tống Thiên Hàn rồi nói:
“Đẹp quá đúng không? Nhìn không chớp mắt luôn kìa!”
Thiên Hàn: “Tôi không nghĩ là cô sẽ …”
Khả Nhu: “Sẽ, sẽ, sẽ sao? Có phải là anh đang nghĩ là tôi mặc vô trông rất xấu, rồi phải đi thay 3, 4 bộ giống như trong phim vậy đúng không hả? Nói cho anh biết nha, giờ là ở thời đại nào rồi chứ! Tôi cũng là 1 người rất sành điệu đó nha, chỉ là không có tiền mà thôi!”
Quay trở lại bữa tiệc của Tống gia, Trình Khả Nhu đoan trang, lịch thiệp cuối người chào mẹ của Tống Thiên Hàn.
“Dạ con chào bác gái! Xin chào mọi người!”
Từ Lệ nhìn Trình Khả Nhu ở trước mặt mà sóc đến mức thở gấp, rồi ngất xỉu. Á Liêu đứng bên cạnh vội vàng đỡ lấy bà.
“Úi, úi, úi, bà chủ!”
Mọi người thấy vậy cũng lo lắng, “Bà Từ, bà có sao không?”
Tống Thiên Hàn cũng vội qua đỡ mẹ mình qua sofa nằm. Á Liêu ngồi bên cạnh vừa quạt vừa khóc lóc.
“Bà chủ ơi, bà chủ, bà đừng có mệnh hệ gì nha bà chủ!”
Tống Thiên Hàn ngồi bên cạnh vẻ mặt rất lo lắng cho cho bà. Thì đột nhiên một giọng nói và một cô gái mặc chiếc váy từ trong chạy ra vẻ mặt hớn hở gọi tên.
“Thiên Hàn~ Thiên Hàn!”
Tống Thiên Hàn giật mình đứng dậy, “Hàn Tuyết?”
Trình Khả Nhu trao đổi ánh mắt với Tống Thiên Hàn để xác nhận.
“Là người này sao?”
Tống Thiên Hàn khẻ gật gật đầu. Dương Hàn Tuyết mắt nhắm mắt mở xong đến ôm anh. Nhưng anh liền né ra, làm cô ôm lấy Á Liêu, mà cứ tưởng là ôm anh, mừng rỡ nói:
“Hi hi! Người ta nhớ anh nhiều lắm đó có biết không hả? Nhưng mà sao người của anh lại nhỏ quá vậy?”
Á Liêu liền lên tiếng, “Cô Dương là tôi nè!”
Dương Hàn Tuyết nhìn lại thấy mình đang ôm Á Liêu thì hét lên. “Á á á á…”
Dương Hàn Tuyết quay lại nhìn về phía của Tống Thiên Hàn, lại thấy bên cạnh có một cô gái, lại còn nắm tay thân thiết liền hỏi:
“Thiên Hàn cô gái đó là ai vậy? Sao hai người lại nắm tay nhau?”
Tống Thiên Hàn nắm tay của Trình Khả Nhu vui vẻ khoe với cô.
“Là Khả Nhu, cô ấy chính là người yêu của tôi!”
Trình Khả Nhu cũng vui vẻ gật đầu xác nhận. Dương Hàn Tuyết nghe vậy rất là tức giận, nói:
“Không thể nào, đừng nghĩ sẽ dể dàng lừa được em!”
Trình Khả Nhu liền ôm lấy cánh tay của Tống Thiên Hàn, rồi dựa vào thân mật nhìn Dương Hàn Tuyết đắt ý nói:
“Là thật đó tôi và anh ấy là thật sự rất yêu nhau đó, yêu nhau dữ lắm luôn!”
Dương Hàn Tuyết vẫn không tin thở hổn hển nói:
“Không đúng!”
Dương Hàn Tuyết dậm chân rồi hét lớn, “Á á á á á…!”
Tiếng hết của cô quả thật là có nội lực rất lớn, cả căn nhà lớn như vậy lại bị tiếng hết của cô làm cho rung chuyển như là có động đất. Mọi người bịt lỗ tai nhưng vẫn không thể nào chịu nổi, liền kéo nhau ra về.
“Thôi về lẹ lẹ đi, điếc tai chịu hết nổi rồi!”
Lúc này Nguyễn Thu- mẹ của Dương Hàn Tuyết nhìn con gái mình không vui, nói:
“Hàn Tuyết giải quyết cho rõ ràng đi, ba với mẹ sẽ quay lại sau!”
Dương Bình- ba của Dương Hàn Tuyết: “Em bình tĩnh đi! Để con nó giải quyết ổn thỏa đi!”
Nói xong hai người họ liền rơi đi, để Dương Hàn Tuyết ở lại xử lý cho xong chuyện này.
Trình Khả Nhu ghé qua hỏi nhỏ Tống Thiên Hàn.
“Nè, như vậy có quá lắm không? Mẹ anh sẽ đồng ý hả?”
Dương Hàn Tuyết đứng gần đó nên đã nghe thấy liền nói:
“Không đồng ý! Anh quên cô ta ở đâu vậy hả?”
Tống Thiên Hàn: “Hàn Tuyết, đừng có cư xử như vậy. Tôi không đồng ý cô nói như vậy với Khả Nhu!”
Dương Hàn Tuyết tức giận, “Không đồng ý? Hàn Tuyết cũng không có đồng ý!”
Dương Hàn Tuyết tức giận liền ném đồ đạt xuống đất, mang hoa trang trí xuống giẫm nát. Tiểu Mỹ thấy vậy liền lẩm bẩm.
“Sao con người lúc tức giận lên là đập phá đồ đạt, thay gì quét dọn nhà vậy chứ?”
Dương Hàn Tuyết nghe thấy liền liếc Tiểu Mỹ. Tiểu Mỹ sợ lùi lại mấy bước nói nhỏ:
“Tai thính vậy, nói nhỏ vậy cũng nghe được luôn hả?”
Vừa hay lúc này Từ Lệ cũng đã tỉnh lại, Á Liêu liền hô lên.
“Ôi! Bà chủ! Bà tỉnh rồi!”
Từ Lệ ngồi dậy lại thấy đồ đạt bị vứt linh tinh, hoa cũng bị đập phá, không biết đã có chuyện gì liền hỏi:
“Trong nhà đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Dương Hàn Tuyết thấy Từ Lệ đã tỉnh liền vội vàng chạy đến ôm lấy chân bà khóc lóc.
“Hu hu hu! Bác ơi, con cảm thấy thật là đâu lòng. Không biết tại sao hôm nay anh Thiên Hàn, lại dẫn một cô gái không quen, không biết gì về nhà!”
Trình Khả Nhu liền lên tiếng, “Tôi tên là Trình Khả Nhu, chứ không phải tên cô gái không quen không biết!”
Dương Hàn Tuyết liền liếc cô một cái, “Hứ!”
Từ Lệ đưa tay ra, “Đỡ tôi dậy!”
Á Liêu và Dương Hàn Tuyết liền đỡ bà đứng dậy.
Tống Thiên Hàn: “Mẹ à, con nghĩ mẹ nên vào trong nghĩ ngơi đi, có gì từ từ nói sau nha!”
Từ Lệ liếc Trình Khả Nhu rồi nói:
“Không! Từ giờ mẹ sẽ không nói gì hết, cho đến khi cô gái này rời đi!”
Tống Thiên Hàn: “Nhưng mà cô ấy là người yêu của con mà mẹ!”
Từ Lệ: “Mẹ không tin! Cô gái này là ai? Từ đâu đến mẹ cũng không biết. Con chưa kể gì cho mẹ biết hết!”
Tống Thiên Hàn liền giải thích, “Dạ con và Khả Nhu quen nhau cũng lâu rồi đó mẹ à!”
Từ Lệ: “Quen từ khi nào?”