Khi hai cô gái đẩy xe hàng trở về nhà, thì Lý Dịch Minh vẫn luôn đi phía sau họ mà không ngừng liên huyên nói:
“Khả Nhu, hay là để anh đưa em về tới tận nhà luôn nha! Biết đâu tôi sẽ được làm con rể của em luôn không chừng đó nha!”
Trình Tiểu Nhu nghe vậy liền cảm thấy vô cùng chán ghét, dừng lại đứng chóng nạnh nhìn anh ta nói:
“Bậy bạ! Tôi không hề thích anh, làm ơn tránh xa tôi ra giùm cái đi, phiền quá đi! Ưi...”
Lý Dịch Mịnh cảm thấy vô cùng si mê, khi bị cô mắng.
“Ui, thích! Tôi rất là thích luôn đó! Khả Như ơi...”
Chu Tiểu Linh ở bên cạnh cũng thấy anh ta điên thật rồi.
“Anh bị điên rồi hả? Chị ấy là đang chửi anh đó. Thích nghe người khác chửi lắm sao?”
Lý Dịch Minh liền phản bác, "Ôi! Người xưa thường hay nói phụ nữ mà chửi người nào là yêu người đó, đó nha!"
Trình Khả Nhu nhịn không nổi nữa liền mắng, "Đồ điên! Đồ khùng! Đồ hâm! Giờ anh muốn giúp đúng không? Được thôi!"
Nói xong Trình Khả Nhu giao chiếc xe hàng của mình cho Lý Dịch Minh nói:
"Đây nè, vậy anh mau đẩy xe hàng về cho mẹ của tôi đi!"
Lý Dịch Minh liền vui vẻ nhận lời, "Được, được, được! Đơn giản thôi mà, tôi luôn sẵn sàng đẩy xe về nhà mẹ vợ mà!"
Trình Khả Nhu: "Ưi, còn không mau đi đi!"
Lý Dịch Phòng dùng hết sức mình để kéo chiếc xe hàng về nhà, còn không quên trêu chọc cô.
"Vậy anh về trước đó nha, moa!"
Trình Khả Nhu liền cảm thấy nổi da gà, "Ưi... Phiền thiệt, anh ta dai còn hơn đĩa nữa."
Chu Tiểu Linh lắc đầu cười nói: "Mặc kệ anh ta đi chị Khả Nhu. Đi thôi chúng ta về nhà thôi!"
Trình Khả Nhu: " Được đi thôi!"
Lúc này loa phát thanh của thôn lại thông báo tin tức.
"Xin thông báo, sự kiện thường niên của thôn Đại Lâm năm nay, sẽ tổ chức quy mô lớn với buổi hội chợ triển lãm các gian hàng ẩm thực nổi tiếng. Cùng với sự góp mặt của ca sĩ nổi tiếng được nhiều người yêu thích nhát hiện nay, Mạc Thiên Vũ sẽ đến với hội trợ năm nay."
Trình Khả Nhu khi nghe thấy cái tên này liền vui mừng phấn khích kéo tay Chu Tiểu Linh, Chu Tiểu Linh cũng phấn khích không kém cùng gọi một cái tên.
"Là Mạc Thiên Vũ đó! Mạc Thiên Vũ đó!"
Loa lại nói tiếp, "Không những vậy trong sự kiện sẽ tổ chức cuộc thi tìm kiếm ca sĩ trẻ và giải thưởng là 1000 tệ cho người thắng cuộc."
Trình Khả Nhu: "Tiểu Linh à, có cả giải thưởng nữa, chị sẽ tham gia cuộc thi này"
Chu Tiểu Linh có chút lo lắng nói: "Được không chị!"
Trình Khả Nhu: "Được chứ! Như vậy thì chị sẽ có thêm tiền để trả nợ cho mẹ của chị rồi."
Chu Tiểu Linh: "Nhưng mà... Mẹ của chị sẽ đồng ý sao?"
Nhắc đến mẹ của mình Trình Khả Nhu cũng có chút lo lắng, bởi vì từ bé đến lớn mẹ cô vẫn luôn cấm cô ca hát. Nếu biết cô tham gia chương trình này mẹ cô không tức giận đến chết mới là lạ.
Cùng lúc này có một người phụ nữ đang nắn bột, thì có một nhóm người mặt mày dữ tợn đi vào nhà. Bọn chúng rất tự nhiên kéo ghế ra ngồi xuống trước mặt người phụ nữ. Người phụ nữ này tên là Trình Hân Thư, mẹ của Trình Khả Nhu.
Thấy bà đang nhào nặn khá nhiều mì và hoành thánh, bọn chúng liền trầm trồ.
"Ồ, đang chuẩn bị mì để bán sao? Nhiều mì như vậy, có vẻ buôn bán tốt lắm ha?"
Một tên khác lại nói: "Buôn bán tốt như vậy, chắc là bà sẽ không quên đâu ha. Hôm nay đã đến hạn đóng tiền lãi cho chúng tôi rồi?"
Người phụ nữ liền dừng lại công việc đang làm, sợ hãi nhìn bọn họ, nói:
"Nhưng mà tôi còn chưa có đủ tiền."
Tên đó liền đập bàn nói: "Bà đang định trốn sao?"
Trình Hân Thư vội vàng giải thích với bọn họ.
"Tôi không có trốn, bây giờ tôi vẫn chưa có đủ tiền. Khi nào tôi gôm đủ tiền sẽ trả cho các anh liền mà."
"Đến hạn thì phải thanh toán chứ. Nếu như bà không có tiền trả, thì chúng tôi siết đồ trong nhà trước vậy. Ha ha ha!"
Nói rồi bọn chúng liền muốn gôm lấy đồ trong nhà. Người phụ nữ vội vàng khóc lóc cầu xin bọn họ.
"Đừng mà, đừng mà. Cầu xin các người đó đừng mà! Cho tôi thêm một hai ngày nữa tôi nhất định sẽ kiếm đủ tiền trả cho các anh."
Tên cầm đầu tức giận cầm lấy cái chén trên bàn ném xuống đất.
'Xoảng!'
"Bà đừng có lằn nhằn!"
Trình Hân Thư lại tiếp tục van xin, "Tôi cầu xin các người mà, làm ơn cho tôi thêm một vài ngày nữa thôi!"
Bọn chúng mặc kệ người phụ nữ khóc lóc van xin, mà tiếp tục lục lọi, tìm kiếm đồ để mang đi. Đột nhiên có một người đàn ông từ bên ngoài xong vào cảnh cáo bọn họ.
"Nè, nè, nè! Các người là ai mà dám xong vào nhà người khác như vậy. Tôi sẽ gọi cảnh sát đến bắt mấy người đó!"
Trình Hân Thư vội trốn ở bên cạnh của người đàn ông. Người đàn ông này tên là Mã Thành, là người canh giữ miếu Thành Hoàng ở trong thôn. Bọn chúng nhìn Mã Thành không hề sợ hãi, trước những lời hù dọa của ông mà đáp trả lại.
"Chúng tôi chỉ là đang tranh cải nhỏ liên quan gì đến ông hả?"
Mã Thành liền nói: "Thấy người khác bị bắt nạt, tôi không thể ngồi yên được."
Bọn chúng liền bật cười, "Ha ha ha ha, ông ta thích lo chuyện bao đồng kìa!"
Mã Thành lại nói, "Cười cái gì hả? Bộ luật có nói rõ về việc đòi nợ. Bộ các người không biết hay sao hả? Hay là để tôi gọi cảnh sát đến giải thích cho các người được không!" Vừa nói Mã Thành vừa lấy điện thoại ra muốn gọi điện cho cảnh sát.
Bọn chúng sợ gặp phiền phức liền nói: "Khỏi cần, khỏi cần. Tôi cho bà thêm 3 ngày đó!"
Người phụ nữ liền gật đầu lia lịa nói: "Dạ tôi sẽ nhanh chóng gôm đủ tiền trả cho các anh."
Trước khi rời đi bọn chúng không nhìn Mã Thành đe dọa ông.
"Còn ông đó, đừng có để cho chúng tôi nhìn thấy ông một lần nữa, nếu không thì đừng có trách."
Người đàn ông không sợ liền chỉ vào bản thân nói với bọn chúng.
"Tôi cũng không bất kỳ thứ gì, chỉ có mỗi cái mạng già này mà thôi!"
Bọn chúng tức giận không làm được gì mà rời đi. Đợi bọn chúng đã đi hết Trình Hân Thư lúc này dám thở phào nhẹ nhõm, bà cũng không quên mới cuối đầu cảm ơn người đàn ông.
"Cảm ơn anh nhiều lắm, cảm ơn anh đã giúp đỡ cho tôi!"
Mã Thành: "Ây, không sao đâu!"
Đột nhiên lúc này ở bên ngoài lại có giọng của một người đàn ông đang phấn khích vừa đi vừa gọi.
"Cô Hân Thư ơi, cô Hân Thư ơi! Tôi đến rồi đây!"
Vừa bước vào người đàn ông đã nhìn thấy Mã Thành cũng đang ở đây thì vô cùng ngạt nhiên.
"Anh Thành? Sao anh lại ở đây?"