Tan học Lê Bảo dẫn Lâm Hạo về nhà của mình, trong nhà vẫn đang tổ chức tang lễ. Người mất là một người phụ nữ ở độ tuổi trẻ, nghe Lê Bảo nói đây là thím của cậu ta, mới vừa qua ba mươi tuổi đã bị bệnh chết trong đêm.
"Bệnh chết trong đêm à?" Lâm Hạo thấy lạ, phải bệnh nặng cỡ nào mới chết bất đắc kỳ tử như thế?
"Đúng vậy, thím ấy bình thường khoẻ mạnh lắm, chẳng biết sao." Tạ Bảo sợ xanh mặt mày lí nhí.
Lâm Hạo nhìn một lượt, ở đây rõ ràng là tang lễ nhưng âm khí không mạnh. Bình thường sau khi mất các oan hồn thường có mặt tại lễ tang của mình để nhìn người thân đưa tiễn, quái lạ một điều là thím út của Lê Bảo lại không có ở đó.
Anh đi vòng một vòng cũng không nhìn thấy linh hồn của người đã khuất, kỳ lạ!
"Chẳng thấy gì đặc biệt hết." Anh mất kiên nhẫn nói.
"Mấy thầy pháp tới đây đều nói như anh đấy, nhưng mà anh tin em. Chắc chắn nhà em bị quỷ ám rồi, thím út đang khỏe mạnh tự dưng chết trong đêm, chú của em đi xe máy cũng bị người ta đụng chết, với lại cháu gái họ đi học thì bạn xô ngã xuống hồ bơi. Anh, anh không thấy kỳ lạ lắm sao?"
Lâm Hạo nhăn nhó, sao anh lại dính vào việc phiền phức này chứ, anh chẳng quan tâm:"Giờ tôi chẳng thấy gì, cậu có nói nữa cũng không làm được gì cả."
Lê Bảo khóc lóc níu tay, nói nào là cậu ta là cháu đích tôn của nhà tương lai thừa hưởng nhiều sản nghiệp nên không thể chết sớm. Xin anh cứu cậu ta một mạng lần này, cho dù là anh có yêu cầu gì, muốn gì cũng sẽ đáp ứng anh.
Cái mà Lâm Hạo muốn, cậu ta đáp ứng không nổi!
Từ nảy đến giờ anh không hề bỏ vào tai chuyện Lê Bảo ở bên cạnh lải nhải, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ vừa mới thắp hương cho người khuất kia.
Cô ta mặc đồ màu đen, mái tóc dài buông xõa bên vai. Gương mặt không quá xinh đẹp nhưng cũng không phải xấu, trên cổ đeo một cái vòng cổ màu đen bằng da. Cái khiến Lâm Hạo nhìn không phải là cô ta xinh đẹp, cái làm anh chú ý là âm khí trên người cô gái này rất nặng. Khi cô ta vừa bước vào, anh đã cảm nhận được ngay.
"Anh à, anh có nghe em nói không?" Lê Bảo thấy anh ngây ra thì dò hỏi.
"Cô ta là ai?" Anh trầm giọng.
"Cháu gái họ hàng xa anh ạ. Anh thích con bé à, nếu anh chịu giúp em thì em làm mai cho anh nha?"
"Được, cậu giới thiệu đi. Nói tôi là bạn của cậu, đừng nói gì tới việc thầy pháp gì đó."
Lê Bảo cứ tưởng là anh thích người đẹp nên ra sức giới thiệu và bắt nối quan hệ. Lâm Hạo được ca tung lên tận mây xanh trước mặt người đẹp.
Nhưng thái độ của cô em họ này rất lạ, kiểu hơi thần bí, không giống với một cô gái mới mười mấy tuổi chút nào...
"Chào em, Tuệ Như." Anh cố tình bắt tay, kiểm tra xem lòng bàn tay cô ta có hơi ấm không.
Kết quả là có, do anh đa nghi sao?
*
Đêm khuya thanh vắng, Lâm Hạo đúng 12 giờ xuất hiện tại tang lễ của người thím của Lê Bảo. Do đêm đã khuya nên tang lễ chỉ còn lại người nhà, khách khứa đều đã đi về hết.
Tuệ Như nằm ở trên ghế bố ngủ, Lê Bảo ra tiếp đón anh với trạng thái mớ ngủ. Anh nói tới uống trà, hỏi chút việc chủ yếu là lấy lý do để quan sát về đêm.
Đồng hồ điểm 12 giờ, Lâm Hạo thấy từ trong cơ thể đang ngủ của Tuệ Như có một linh hồn cô gái bước ra. Quả nhiên là anh đoán không sai mà, cô ta bị quỷ nhập nên mới có âm khí nặng như vậy.
Lâm Hạo vẫn nói chuyện, giả bộ như không nhìn thấy. Tuy nhiên linh hồn đó lại chủ động tiến về phía anh, nó ngửi ngửi khắp người khiến anh vô cùng khó chịu nhưng cố nhẫn nhịn.
"Thơm quá, anh chàng đẹp trai có muốn vui vẻ một chút không?"
Anh không đáp.
Linh hồn vuốt ve mặt anh:"Em biết là anh thấy em, đừng giả vờ nữa."
*
Quan Mỵ Du không dám qua phòng của Triệu Tuấn Dương hôn trộm nữa. Cô sợ hắn sẽ đuổi cô đi nhưng mà trai đẹp kế bên mà không được hôn hôn, cô thật sự không cam tâm.
Hay chỉ qua xem một chút thôi, chắc không sao đâu nhỉ?
Tự cho mình lý do, Quan Mỵ Du hí hửng xuống giường mò qua phòng hắn.
Cô vừa chạm vào tay nắm cửa, cánh cửa đã tự động mở ra. Triệu Tuấn Dương nhìn cô, rồi nhìn xuống bàn tay đang nắm vặn cửa của cô.
"Em... Em định hỏi bài thầy á."
"Tôi đã nói gì em đâu?" Triệu Tuấn Dương ra ngoài, hắn biết thừa cô không phải đến hỏi bài.
Chỉ là không muốn chấp nhặt cô thôi.
Thấy hắn xuống lầu cô cũng đi xuống theo, hắn đi rót nước uống. Bình thường hắn ngủ rõ sớm, sao hôm nay thức khuya vậy?
"Sao em không đi ngủ đi?" Hắn hỏi.
"Em không buồn ngủ, còn thầy thì sao?"
"Tôi cũng vậy!"
Chẳng phải vì ai đó khiến hắn rất khó ngủ hay sao? Mấy chục năm sống trên đời phòng đơn gối chiếc, tự nhiên một ngày nọ có quỷ bò lên giường.