- Có lúc, một đồ vật nho nhỏ cũng có thể trở thành chứng cứ -
Vết thương ở chân Phùng Sở Sở đã khá hơn, sau khi bỏ thạch cao, cô đã linh hoạt hơn rất nhiều, tập tễnh cũng có thể đi được một chút. Cho nên, lần hẹn hò thứ ba của Tô Thiên Thanh, cô đã tự mình xuất mã, cùng với hai người Lưu Dục canh giữ trong nhà hàng, lấy tài liệu trực tiếp.
Đối tượng hẹn hò lần này tên là Nhan Cẩm Hi, là một cô gái vô cùng tao nhã. Con mắt chọn phụ nữ của Tô Thiên Thanh vẫn tương đối thống nhất, năm người còn sót lại cuối cùng, căn bản đều là mẫu người hiền thê lương mẫu.
Có điều, vẻ hiền lương thục đức của bọn họ chỉ là ở bề ngoài, thực ra trong nội tâm, mỗi người đều có một cá tính độc lập khác nhau. Lần nào cũng khiến cho Tô Thiên Thanh cảm thấy vui mừng hoặc kinh sợ.
Nhan Cẩm Hi và Tô Thiên Thanh hẹn gặp ở một nhà hàng Âu, ăn mặc chỉn chu, cử chỉ cũng rất nhã nhặn, không có vẻ hám lợi như những cô gái bình thường, tỏ ra rất bình tĩnh.
Phùng Sở Sở thấy biểu hiện của cô ta, không khỏi toát mồ hôi thay cho Nguyễn Trữ Khanh. Cô gái này, vô luận là dáng vẻ hay tính tình đều không phân cao thấp với Nguyễn Trữ Khanh. Nên nhớ là, tính cách cừu non của Nguyễn Trữ Khanh là phân liệt, không phải có thể giữ vững được trước sau như một. Nhưng nếu Nhan Cẩm Hi này dịu dàng ngoan ngoãn giống như biểu hiện của cô ta, vậy thì cơ hội để Nguyễn Trữ Khanh bị knock out là tương đối lớn.
Vẻ mặt của Tô Thiên Thanh gửi cho Phùng Sở Sở một tin tức, anh ta khá hài lòng với cô gái này, ít nhất là cho đến giờ, đây là lần hẹn hò thuận lợi nhất của anh ta.
Có điều, đến cuối cùng, vẫn xảy ra một phiền toái nho nhỏ. Nhan Cẩm Hi dường như là người có tửu lượng rất kém, mới uống chưa được mấy ly rượu vang đỏ mặt đã hồng hết cả lên. Đến lúc tính tiền đứng dậy đã ngã trái ngã phải, thậm chí đứng còn không vững.
Không còn cách nào khác, Tô Thiên Thanh vì lịch sự nên vẫn phải đưa cô ta về. May là trong tay Phùng Sở Sở có tài liệu về Nhan Cẩm Hi, biết được địa chỉ nhà cô ta.
Để ngừa vạn nhất lại xảy ra chuyện giống như Nguyễn Trữ Khanh lần trước, trên đường Tô Thiên Thanh đưa Nhan Cẩm Hi về nhà, Lưu Dục chở Phùng Sở Sở đi theo ở phía sau vẫn "Hộ giá hộ tống", rất sợ lại xảy ra chuyện gì. Cũng may là dọc đường đi rất yên bình, không có bất kỳ chiếc xe hay nhân vật khả nghi nào xuất hiện.
Tô Thiên Thanh thuận lợi đưa đối tượng hẹn hò đến nhà, Phùng Sở Sở tìm thấy chìa khóa trên người Nhan Cẩm Hi, hai người đàn ông, hợp lực dìu cô ta, đặt lên giường xong mới rời đi.
Mặc dù xảy ra chút vấn đề nho nhỏ, có điều, tất cả cuối cùng cũng kết thúc thuận lợi. Bởi vì sắc trời đã tối nên Phùng Sở Sở cũng không kéo Tô Thiên Thanh hỏi lung tung này nọ nữa, nói tạm biệt xong liền ai đi đường nấy.
Ngày hôm sau đến tòa soạn, Phùng Sở Sở vừa chỉnh trang lại tài liệu trong tay, vừa tính toán xem nên gọi điện cho Tô Thiên Thanh vào lúc nào, tốt nhất là gặp mặt nói chuyện, dò xét suy nghĩ thực sự trong lòng anh ta. Rất nhiều người mua tạp chí của bọn họ đều là phái nữ chưa lập gia đình, hết sức coi trọng suy nghĩ của những anh chàng rùa vàng chưa kết hôn. Tốt nhất có thể moi móc sạch sẽ từng chi tiết về bọn họ, sau đó dựa theo sở thích của họ mà chỉnh trang bản thân, từ đó có thể câu được một đức lang quân như ý.
Vào thời điểm bận rộn như vậy, đột nhiên một tiếng gõ cửa lại vang lên, Phùng Sở Sở nói "Mời vào", cửa liền mở ra. Người bước vào là Lưu Dục, Phùng Sở Sở cũng không thấy ngạc nhiên, cho là anh ta đến để mang ảnh chụp ngày hôm qua tới cho mình.
Nhưng khi nhìn tay Lưu Dục lại thấy trống trơn, lại nhìn sắc mặt của anh ta, cũng rất ngưng trọng. Điều này khiến cho Phùng Sở Sở có cảm giác rất xấu, dường như sắp có tai họa đến nơi.
Sau khi ngồi xuống, Lưu Dục trầm tư trong chốc lát mới từ từ nói: "Tôi vừa mới nhận được điện thoại, tối hôm qua, Nhan Cẩm Hi bị người ta cưỡng bức."
Đầu của Phùng Sở Sở lập tức to ra, sau đó Lưu Dục nói những gì, cô căn bản không nghe lọt. Chuyện này không giống như những chuyện trước đó, những vụ như thế này, nếu làm lớn, đối với tòa soạn các cô mà nói, đơn giản chính là trăm hại mà không có lấy một lợi.
Cô nhìn cặp môi đang tung bay của Lưu Dục, chợt nắm lấy tay anh ta, ra lệnh: "Mau, đưa tôi đi gặp cô ta."
Vội vàng chạy đến nhà Nhan Cẩm Hi, cô ta trở về sau khi báo án ở đồn cảnh sát. Cảnh sát cũng đã tới nhà cô ta, tìm kiếm chứng cứ ở hiện trường, hỏi thăm qua hàng xóm và nhân viên quản lý. Lúc Phùng Sở Sở chạy tới bọn họ đã đi rồi, trong nhà chỉ có Nhan Cẩm Hi và mẹ cô ta, hai người ngồi trong phòng khách, một thì không ngừng khóc, một thì thỉnh thoảng lại an ủi.
Bà Nhan vừa nhìn thấy người của tạp chí, đơn giản không kìm được cơn giận, bắt đầu mắng: "Mấy người các cô, làm ăn kiểu gì vậy, thậm chí cả an toàn của con gái tôi cũng không bảo vệ được? Tòa soạn các cô có phải trừ kiếm tiền ra thì không biết làm gì khác không hả?!"
Phùng Sở Sở mặc dù cảm thấy mình không làm gì sai, nhưng nghĩ đến những gì Nhan Cẩm Hi đã gặp phải liền không muốn so đo với mẹ của cô ta nữa, còn lên tiếng an ủi: "Thực xin lỗi, bác Nhan, chúng tôi cũng không ngờ tới mọi việc lại thành ra thế này."
"Các người không ngờ tới?" Bà Nhan không chỉ không hết giận, còn tức đến hư người, "Các người là lợn hết à? Một cô gái xinh đẹp như con gái tôi lại bị các cô làm hại. Các người chờ đấy, tôi nhất định sẽ kiện tòa soạn của của các người, không kiện được các người tôi thề sẽ không bỏ qua!"
"Chuyện này, bác Nhan, thực ra chuyện này không như bác nghĩ đâu." Phùng Sở Sở tập tễnh đứng, cảm thấy rất mệt mỏi. Nhưng nhìn khí thế của bà Nhan lại không dám ngồi xuống, chỉ có thể níu lấy Lưu Dục cố gắng đứng.
"Đừng có nói nữa, dù sao lần này, tôi nhất định phải đòi lại công bằng cho con gái tôi!"
"Nhan tiểu thư bị người ta thi bạo tại nhà, không liên quan gì đến tòa soạn hết." Lưu Dục đột nhiên sưng mặt lên nói từng câu từng chữ.
"Cậu nói cái gì?" Bà Nhan nghe vậy, không nhịn được lại tiếp tục mắng, "Nó đi tham gia cuộc tranh tài do các người tổ chức, khi về thì bị người ta khinh bạc, các người còn muốn chối bỏ trách nhiệm?"
"Thật xin lỗi, tôi nghĩ bà đã nhầm rồi, chúng tôi không phải là muốn trốn tránh trách nhiệm, mà chúng tôi căn bản không có trách nhiệm gì cả." Lưu Dục vẫn mặt không đổi sắc, trấn định nói. "Vừa rồi bà cũng đã nói, Nhan tiểu thư hẹn hò xong rồi, về đến nhà mới bị người ta khinh bạc trong nhà mình. Chuyện này không hề liên quan một chút nào đến tòa soạn cả, ai mà biết được là kẻ nào lén lẻn vào, thừa dịp Nhan tiểu thư ngủ rồi hành hung. Nếu như chuyện gì cũng muốn đẩy lên đầu tòa soạn, vậy chúng tôi cũng sẽ theo đến cùng."
Phùng Sở Sở kéo kéo tay áo Lưu Dục, ý bảo anh ta đừng nói quá đáng quá. Mặc dù chuyện này thực sự không liên quan đến bọn họ, nhưng hôm qua Nhan Cẩm Hi uống rượu xong mới xảy ra chuyện, trong lòng cô ít nhiều cũng có chút băn khoăn. Nếu lúc đó cô ta không say rượu, có lẽ có thể thoát khỏi tràng bi kịch này.
Vốn tưởng bà Nhan nghe Lưu Dục nói vậy rồi, tâm trạng sẽ ổn định hơn một chút, nhưng bà ta chẳng những không tỉnh táo lại, còn càng thêm tức giận, cả người giống như một con rồng khổng lồ đang phun lửa. Bà ta vọt đến trước mặt Phùng Sở Sở, túm lấy cổ áo cô, khóc mắng, "Ai nói là không liên quan, chính là cái tên có tiền chết tiệt mà tòa soạn các cô tìm đến đã sàm sỡ Hi Hi nhà chúng tôi."
Tô Thiên Thanh? Phùng Sở Sở và Lưu Dục cùng ngây người. Chuyện này lại phát triển đến bước này, thực sự là ngoài dự liệu của bọn họ rất nhiều.
Phùng Sở Sở đẩy bà Nhan ra, tập tễnh đi đến trước sofa, ngồi xuống, nhẹ giọng nói với Nhan Cẩm Hi: "Có thể nói với tôi tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được không?"
Nhan Cẩm Hi ngẩng đầu lên, gương mặt đầy nước mắt nhìn Phùng Sở Sở, trong ánh mắt tràn ngập sự bất lực và kinh hoàng. Dáng vẻ kia, nhìn mà khiến Phùng Sở Sở đau lòng. Cô cũng là phụ nữ, đương nhiên hiểu, xảy ra chuyện như vậy đối với một người con gái mà nói có nghĩa là như thế nào. Chuyện đó sẽ hủy hoại cả cuộc đời của cô ấy, cũng có thể khiến cho cô ấy bị sốc, từ nay về sau không thể gượng dậy nổi.
"Cô yên tâm, tôi sẽ không thiên vị bất cứ ai, tôi nhất định sẽ giúp cô."
Nhan Cẩm Hi gật đầu một cái, không để ý đến sự phản đối của mẹ mình, thuật lại những chuyện đã xảy ra với Phùng Sở Sở.
"Tối hôm qua, tôi uống một ít rượu. Sau đó được người ta đưa về nhà, đặt lên giường, sau đó, tôi liền thiếp đi."
"Ừm, chuyện này tôi biết. Lúc ấy cô đúng là say, thậm chí đứng còn không vững, cho nên, Tô tiên sinh đã lái xe đưa cô về."
"Cô xem, tôi đã nói rồi, là Tô Thiên Thanh đó làm chuyện tốt mà, các người lại còn muốn che chở cho hắn." Bà Nhan nổi giận đùng đùng chen miệng nói.
Phùng Sở sở vẫn không tức giận, chỉ nhàn nhạt giải thích: "Bác Nhan, thực ra thì chuyện này tôi cũng tận mắt nhìn thấy. Bởi vì lúc đó tôi và anh Lưu đây cũng lái xe đi theo sau xe Tô tiên sinh. Đến dưới lầu, là tôi tìm chìa khóa từ trong túi xách của cô Nhan, sau đó Tô tiên sinh và Lưu tiên sinh cùng dìu cô ấy vào trong nhà. Xong rồi thì cả hai người bọn họ đều cùng đi xuống lầu, là chính tôi thấy Tô tiên sinh rời đi. Cho nên tôi mới nói là người gây án khẳng định không phải Tô tiên sinh."
"Chẳng lẽ hắn đi rồi thì không thể quay lại được sao?" Bà Nhan vẫn một mực chắn chắn, Tô Thiên Thanh chính là hung thủ.
"Tôi vừa mới nhìn cửa, dường như không có dấu vết bị nạy, nếu Tô tiên sinh đã đi rồi mà còn quay trở lại thì chắc cũng không vào được chứ." Lưu Dục xoay người, chỉ chỉ cửa, đưa ra ý kiến của mình.
"Nhưng chìa khóa của Hi Hi nhà tôi cũng không thấy đâu. Ai mà bảo đảm được họ Tô kia đưa con gái tôi về xong không lén giữ chìa khóa lại để quay về mở cửa làm chuyện xấu chứ?"
Lưu Dục bị bà ta hỏi như vậy, có chút cứng họng. Tình huống lúc đó có chút loạn, chìa khóa đúng là ở trong tay Tô Thiên Thanh, sau khi bọn họ thả người lại trên giường liền đi ra cửa luôn, nhưng Tô Thiên Thanh có giữ chìa khóa lại hay không thì quả thực anh ta không để ý. Đối với chuyện mình không xác định, anh ta chưa từng nói ra miệng.
Bà Nhan thấy Lưu Dục không nói lời nào, đắc ý liếc Phùng Sở Sở một cái, giống như kẻ thắng cuộc vậy, vẻ u sầu trên mặt cũng vợi đi không ít.
Phùng Sở Sở không để ý đến ánh mắt của bà ta, tiếp tục hỏi Nhan Cẩm Hi: "Hôm qua cô say thành như vậy, có thể khẳng định người đã khinh bạc cô chính là Tô Thiên Thanh không? Cô có thấy rõ mặt của anh ta không?"
Nhan Cẩm Hi lắc đầu một cái, nói: "Không, thực ra thì tối qua xảy ra chuyện gì tôi căn bản không biết. Là sáng hôm nay, sau khi rời giường, tôi mới phát hiện, mình bị người ta, bị người ta khinh bạc..." Nói đến đây, Nhan Cẩm Hi lại không nhịn được bật khóc.
"Nếu vậy, cô Nhan, tốt nhất cô nên đến bệnh viện một chuyến. Tôi nghĩ trong người cô vẫn còn lại dấu vết của kẻ kia, sẽ có ích cho vụ án." Lưu Dục đứng bên cạnh nghiêm túc nói, không hề cố kỵ đến cảm nhận của ba vị phái nữ ở đây.
"Chúng tôi đã đến bệnh viện rồi." Bà Nhan thấy con gái vẫn khóc không ngừng, đành tự mình mở miệng giải thích, "Bác sĩ nói, trong cơ thể con bé không tìm được những thứ đó, nói là tên kia, có thể là mang bao."
"Nếu như đã nói vậy thì sao cô Nhan lại có thể khẳng định mình bị người ta khinh bạc?" Lưu Dục đặt ra một câu hỏi rất mấu chốt. Theo như lời Nhan Cẩm Hi nói, cô ta căn bản không nhớ gì về chuyện lúc tối, vậy thì sao cô ta có thể cho ra kết luận mình bị sàm sỡ?
"Bởi vì," Giọng nói của Nhan Cẩm Hi rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có Phùng Sở Sở mới có thể nghe rõ, "Buổi sáng, tôi phát hiện trên ga giường... có máu."
Phùng Sở Sở và Lưu Dục liếc mắt nhìn nhau, vấn đề nan giải rồi. Không ngờ tới Nhan tiểu thư vẫn là hoàng hoa khuê nữ, chẳng trách bà Nhan lại tức giận như vậy. Chuyện thế này, đối với phụ nữ mà nói, thực sự là không thể bất hạnh hơn.
Phùng Sở Sở ôm lấy Nhan Cẩm Hi đã khóc đến nhũn người, không biết nói gì cho phải. Lưu Dục thì trái lại, đầu óc coi như vẫn tỉnh táo. Anh ta bước tới trước mặt Nhan Cẩm Hi, ngồi xổm xuống, hạ thấp giọng hỏi: "Cô Nhan, tôi có một câu hỏi, trừ những chuyện cô và mẹ cô nói trước đó ra, cô có còn chứng cứ nào khác chứng minh là Tô Thiên Thanh làm không?"
"Đương nhiên là có." Bà Nhan đứng bên cạnh kêu lên, "Chúng tôi tìm thấy được một chiếc đồng hồ đeo tay trong nhà, vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp, giờ đã giao cho cảnh sát rồi. Tôi dám khẳng định, cái đồng hồ đó chính là của Tô Thiên Thanh kia."
Mắt thấy bà Nhan lại bắt đầu kích động, Phùng Sở Sở và Lưu Dục vội vàng cáo từ, chạy biến. Việc họ phải làm bây giờ chính là đi tìm Tô Thiên Thanh hỏi cho rõ ràng.
Lúc chạy đến công ty của Tô Thiên Thanh, thư ký nói anh ta đang họp, bảo bọn họ chờ một lúc. Nhưng Phùng Sở Sở đã lo đến mức chờ không nổi, vậy nên cô vọt vào phòng họp, kéo Tô Thiên Thanh ra ngoài, chẳng quan tâm đến những người khác ở trong phòng họp.
Tô Thiên Thanh mặt đầy vẻ mất hứng, gạt tay Phùng Sở Sở ra, hỏi: "Chuyện gì vậy, sao lại gấp đến thế?"
Phùng Sở Sở bị anh ta gạt ra, trọng tâm không vững, Lưu Dục vội vàng đỡ lấy cô từ phía sau, nhíu mày nói với Tô Thiên Thanh: "Cô gái hẹn hò với anh tối hôm qua, Nhan Cẩm Hi, sáng hôm nay đã đi báo án, nói cô ta bị người ta cưỡng bức."
"Chuyện này có liên quan gì đến tôi sao?"
"Có." Lưu Dục nói tiếp, "Giờ cô ta một mực chắc chắn, người cưỡng bức cô ta chính là anh. Bởi vì ở nhà cô ta tìm thấy một chiếc đồng hồ cao cấp, nhận định là của anh. Tô tiên sinh, tốt nhất anh nên kiểm tra xem, mình thực sự có đánh mất cái đồng hồ đeo tay nào không."
"Không phải kiểm tra." Tô Thiên Thanh khoát tay, mặt không thay đổi nói, "Tối hôm qua, quả thực tôi đã đánh mất một cái đồng hồ đeo tay."