Vì Lý Trạch Lâm lần đầu tiên tới quê Yên Vân Hạ, mấy ngày vừa rồi cũng chỉ quanh quẩn bên cạnh Bạch Phương chăm sóc bà nên Bạch Phương muốn cho hai người thời gian riêng tư một chút. Tối hôm ấy, Bạch Phương dùng bữa xong liền kéo tay Yên Vân Hạ và tay Lý Trạch Lâm lại, mỉm cười nói:
- Hạ Hạ, Tiểu Lâm đến đây mấy hôm rồi vẫn chưa đi đâu. Hôm nay theo tục lệ địa phương sẽ có chợ đêm, hay là cháu dẫn Tiểu Lâm đi chơi một chút đi.
Yên Vân Hạ vốn nổi tiếng lười biếng, đương nhiên sẽ không muốn ra ngoài. Nghe bà nói vậy, Yên Vân Hạ liền quay sang nhìn Lý Trạch Lâm cầu cứu hỏi:
- Chợ đêm ở đây cũng bình thường thôi, không có nhiều khác biệt với chợ đêm trên thành phố lắm, anh có muốn đi không?
Hai người bọn họ đã đổi cách xưng hô để mọi người trong nhà khỏi nghi ngờ. Đôi khi Yên Vân Hạ cũng sẽ nhầm lẫn, nhưng ngay lập tức sẽ được Lý Trạch Lâm gỡ rối cho. Mặc dù Lý Trạch Lâm cũng chẳng ham hố tới những chỗ đông người, nhưng chỉ cần đi cùng Yên Vân Hạ thì tới đâu cậu cũng sẽ thấy vui vẻ.
Bỏ qua ánh mắt cầu cứu của Yên Vân Hạ, Lý Trạch Lâm hào hứng lên tiếng:
- Muốn chứ, anh thực sự hi vọng có thể hiểu thêm về quê hương của Vân Hạ đấy.
Lý Trạch Lâm đã nói như vậy, lại còn thêm ánh mắt mong chờ kia nữa, sao Yên Vân Hạ có thể từ chối đây? Nghĩ tới mấy ngày nay Lý Trạch Lâm cũng đã bỏ ra không ít tâm sức chăm sóc cho Bạch Phương, Yên Vân Hạ liền mủi lòng. Nén tiếng thở dài, Yên Vân Hạ chỉ có thể đáp:
- Được rồi, vậy chờ em lên thay đồ rồi chúng ta cùng đi. Nhưng mà bà ở nhà một mình liệu có được không…?
Bạch Phương còn không hiểu đứa cháu gái này của mình nữa hay sao? Rõ ràng đây là đang muốn mượn tay bà để lười biếng đây mà. Bạch Phương nhỏ nhẹ trả lời:
- Con bé này, bà còn là trẻ con nữa hay sao? Nhà có nhiều người làm như vậy, cháu còn lo lắng cái gì chứ? Mau lên tầng chuẩn bị nhanh lên, bà kêu tài xế tới đón hai đứa.
Lý Trạch Lâm cảm thấy nếu đi dạo mà dùng xe ô tô cũng không tiện, vừa hay sáng nay cậu để ý trong sân nhà Yên Vân Hạ có xe máy, vì thể liền chủ động đề nghị:
- Không khí buổi tối ở đây rất yên bình, hay là để cháu trở Vân Hạ bằng xe máy có được không? Cháu muốn ngắm nhìn cảnh vật ở đây nhiều hơn một chút.
Quả thực không phải tự nhiên Lý Trạch Lâm đưa ra yêu cầu này. Cứ nghĩ tới cảnh Yên Vân Hạ ngồi đằng sau ôm lấy eo mình. Lý Trạch Lâm lại không khỏi cười thầm. Bạch Phương dù sao cũng không hiểu được tâm ý của giới trẻ bây giờ, chỉ cần hai đứa nhỏ thích thì bà cũng sẽ đồng ý thôi. Cuối cùng, bà gật đầu để cho người hầu đi lau rửa chiếc xe máy kia một chút, sau đó mới lên trên tầng nghỉ ngơi.
- Đã lâu lắm rồi tôi không đi xe máy, đúng là có chút kì lạ. - Yên Vân Hạ nhìn chiếc mũ bảo hiểm trong tay, có chút hoài niệm lên tiếng.
Lý Trạch Lâm sau khi dắt xe ra cổng liền cầm lấy chiếc mũ trên tay cô. Cẩn thận vén tóc giúp Yên Vân Hạ, Lý Trạch Lâm tỉ mỉ giúp cô đội mũ. Hành động thân thiết này khiến Yên Vân Hạ có chút bất ngờ, nhưng không hề bài xích, thậm chí còn cảm thấy ấm áp.
Lý Trạch Lâm lái xe không nhanh, đủ để cả hai tận hưởng cái cảm giác bình dị của thôn quê. Nơi này không như thành phố, xô bồ tấp nập nhưng lại cô đơn, cảm giác bình yên khiến cho người ta muốn đắm chìm trong đó. Bỗng nhiên Lý Trạch Lâm vít mạnh ga, Yên Vân Hạ bị bất ngờ, vội vàng ôm chặt lấy eo cậu.
- Lý Trạch Lâm, cậu ngại bản thân mình sống lâu quá rồi đúng không? - Yên Vân Hạ bị dọa, lớn tiếng trách móc.
Lý Trạch Lâm lại vô cùng hài lòng với kết quả này. Cúi xuống nhìn hai tay Yên Vân Hạ đang ôm chặt lấy mình, khóe môi cậu cong lên một nụ cười như có như không. Lý Trạch Lâm vui vẻ đáp lại:
- Lâu rồi đi mới đi xe máy nên tôi cũng có chút không quen mà. Nếu chị Vân Hạ muốn an toàn thì nhớ ôm chặt một chút nhé, tôi cũng không tin tưởng vào tay lái của mình lắm đâu.
Yên Vân Hạ nhìn thấy gương mặt đắc ý của cậu qua gương chiếu hậu, trong lòng cũng thầm hiểu ra vài chuyện. Tên nhóc này vậy mà lại cố ý chiếm tiện nghi của cô… Có điều Yên Vân Hạ không giận, cô cảm thấy tấm lưng Lý Trạch Lâm thực sự rất vững trãi. An tâm dựa vào lưng cậu, Yên Vân Hạ chỉ mỉm cười nhè nhẹ, tận hưởng cảm giác bình yên hiếm hoi này.
Yên Vân Hạ cảm thán:
- Hóa ra cũng có lúc chúng ta hòa hợp như vậy… Còn nhớ khi ở nhà, cậu thích trả treo với tôi lắm cơ mà.
Lý Trạch Lâm nghiêm túc lái xe, tận hưởng cái ôm dịu dàng của cô. Cậu ra vẻ trầm ngâm, sau đó lại cợt nhả đáp:
- Dạo này tôi nghĩ thông suốt rồi. Nếu cứ cãi nhau với kim chủ mãi thì cũng không hay lắm. Chi bằng cố gắng cùng kim chủ hòa hợp, biết đâu lại được thương tình thì sao?
Yên Vân Hạ khẽ ‘xì’ một tiếng, mắng cậu miệng lưỡi không xương. Hai người đi tới chợ liền tìm chỗ gửi xe. Vì hôm nay cũng là người cuối tuần nên rất nhiều thanh niên tới đây hẹn hò, Yên Vân Hạ không khỏi ngượng ngùng nhìn tay mình bị Lý Trạch Lâm nắm chặt kéo đi.
Giữa dòng người đông đúc, ‘nam thanh nữ tú’ hai người bỗng nhiên trở nên vô cùng nổi bật. Lúc này, Lý Trạch Lâm vô tình nhìn thấy một gian hàng đồ thủ công mĩ nghệ. Vốn là người yêu cái đẹp, Lý Trạch Lâm ngay lập tức bị thu hút, cậu nhanh chóng dẫn Yên Vân Hạ tới đó.
- Chàng trai, có muốn mua gì tặng cho bạn gái không hả? - Bà bán hàng mỉm cười hiền hậu chào mời.
Lý Trạch Lâm vốn đã thích sự tinh tế trong gian hàng nhỏ này, bây giờ lại nghe bà lão kia gọi Yên Vân Hạ là ‘bạn gái’ của cậu thì trong lòng càng thêm vui vẻ. Cuốn hút nhất đối với Lý Trạch Lâm chính là cặp nhẫn khắc hình mặt trăng - mặt trời. Lý Trạch Lâm vẫn còn nhớ mãi câu thoại trong bộ phim đầu tiên Yên Vân Hạ đóng chính. Khi đó, cô đã nói: “Em chính là vầng trăng êm ái, còn anh như mặt trời chói chang. Em dùng sự dịu dàng của mình, để che chở, bao bọc cho những nóng này, bộc trực của anh.”
Yên Vân Hạ đương nhiên không biết lời thoại ấy có ý nghĩa như thế nào đối với Lý Trạch Lâm, chỉ thấy cậu cứ nhìn chằm chằm cặp nhẫn kia bèn hỏi:
- Thích sao?
Lý Trạch Lâm khẽ gật đầu, cậu cầm cặp nhẫn lên ngắm nghía một chút. Bà lão bán hàng lại nói thêm:
- Cậu nhóc này cũng tinh mắt thật đấy. Đây vốn là cặp nhẫn do chính tay con trai và con dâu của lão cùng thiết kế, chỉ có một cặp duy nhất thôi.
Yên Vân Hạ thừa biết cách thức mời chào, buôn bán ở chợ thế nào. Nhưng khi nhìn tới gương mặt vui vẻ như hái ra vàng của Lý Trạch Lâm thì cô lại không nỡ phá vỡ. Nhìn Lý Trạch Lâm gấp rút lấy tiền ra trả cho bà lão, Yên Vân Hạ lại cảm thấy có chút buồn cười. Bà lão gặp được khách ‘sộp’, không tiếc lời mà tâng bốc khiến cho Lý Trạch Lâm cười tới không khép nổi miệng.
Nào là đẹp đôi, nào là thanh tú sáng sủa,... Yên Vân Hạ nghe thôi cũng cảm thấy giả dối rồi, vậy mà Lý Trạch Lâm vẫn ngây ngốc tin cho được. Rời khỏi quầy hàng rồi, Yên Vân Hạ mới bĩu môi nói với cậu:
- Lý Trạch Lâm, cậu còn là thanh niên độc thân, tự nhiên chạy đi mua cái thứ đồ tình nhân làm gì vậy hả?
Lý Trạch Lâm vẫn ngắm nhìn đôi nhẫn kia, cậu không đáp lại, chỉ hạnh phúc mà nâng niu nó như báu vật. Bỗng nhiên Lý Trạch Lâm rút chiếc nhẫn hình mặt trăng ra, đeo lên tay Yên Vân Hạ khiến cô luống cuống không thôi. Yên Vân Hạ lắp bắp lên tiếng:
- Lý Trạch Lâm, cậu nghịch ngợm cái gì thế?
Lý Trạch Lâm vẫn im lặng, chỉ nhìn chiếc nhẫn bạc đang sáng lấp lánh trên tay cô. Mãi sau mới lên tiếng:
- Chị Vân Hạ nói cũng đúng, tôi vốn chưa có bạn gái, nhưng tính tình lại không cẩn thận, vì thế đành phải nhờ chị Vân Hạ giữ hộ chiếc nhẫn này thôi. Dù sao chị Vân Hạ cũng là kim chủ của tôi, tôi tin tưởng chị Vân Hạ nhất đấy.
Lý Trạch Lâm nói xong liền bỏ đi trước, không để cho Yên Vân Hạ có cơ hội phản đối. Yên Vân Hạ nhìn bóng lưng cao thẳng kia, lại nhìn xuống tay mình, không hiểu sao trong lòng lại thấy ấm áp, vui vẻ. Được rồi… là cô tốt bụng nên sẽ giữ hộ Lý Trạch Lâm vậy.