Động tác cắn kẹo bông của Đỗ Nhược ngừng lại, giọng nói này sao? Cô có dự cảm không tốt, quay đầu lại thì nhìn thấy Cố Uyên đang đứng phía sau bọn họ, gương mặt điển trai lộ vẻ khinh thường, giống như cười nhưng không phải cười, khiến Đỗ Nhược nín thở.
Cố Uyên vẫn đang mặc bộ quần áo buổi sáng, cổ áo hơi hở, lộ ra hầu kết gợi cảm, một tay đút túi quần, tay kia tùy tiện cầm chìa khóa xe. Trong lúc giơ tay nhấc chân đã biểu lộ rõ sự cao quý và tao nhã. Dưới ánh nắng của buổi chiều tà, khuôn mặt anh như được dát lên một vầng hào quang mỏng màu vàng, càng tôn thêm vẻ tuấn tú siêu phàm. Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ phố xá nhộn nhịp và tràn ngập khói lửa của bếp ăn bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Đỗ Nhược chửi thầm một tiếng, yêu nghiệt! Sao xui xẻo như vậy chứ, lại có thể đụng phải Cố Uyên ở nơi này.
Cô không để ý thấy cô bé bên cạnh đang lặng lẽ gia tăng tốc độ ăn kẹo, dường như sắp vùi cả khuôn mặt vào khối kẹo bông đường lớn.
Bao nhiêu cảm xúc đều hiển thị rõ trên nét mặt của Đỗ Nhược, cô đang suy nghĩ gì, loại người như Cố Uyên nhìn thoáng qua là biết ngay. Nhìn thấy dáng vẻ Đỗ Nhược tức giận nhưng không dám nói gì, trong lòng anh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Buổi sáng, từ khi Đỗ Nhược và Thẩm Phú Tư rời khỏi, nhiều lần anh đã thất thần trong lúc đang làm việc. Thỉnh thoảng vô tình lại nhớ tới cảnh tượng ở bên trong cầu thang. Vừa rồi, Đỗ Nhược không quan tâm đến hình tượng của mình mà ngồi xổm ở dưới sạp hàng, lừa lấy đồ ăn trong tay của bạn nhỏ. Hình ảnh đó hoàn toàn khác với vẻ mê hoặc dưới ánh đèn mờ ảo. Lúc đó, trông cô giống như một tiểu yêu tinh quyến rũ lạc lối chốn nhân gian. Vậy mà lúc này, đôi lông mày cong cong, nụ cười nhẹ nhàng mang theo nét đẹp mềm mại ngọt ngào ấy lại khiến ánh mắt Cố Uyên bất giác trở nên sâu thẳm.
Đối với lời trách mắng của Cố Uyên, tất nhiên là Đỗ Nhược không phục, cô nhỏ giọng lầm bầm: “Tôi đâu có lừa gạt đồ ăn của con nít.”
“Là đang chia sẻ ạ.” Giọng nói non nớt của cô bé chen vào.
Đỗ Nhược lập tức nở nụ cười: “Có nghe không, là chia sẻ đó.”
“Nhờ một đứa con nít ba tuổi nói giúp, cô thật là có tiền đồ.” Cố Uyên cười nhạo một tiếng rồi đưa mắt nhìn sang cô bé: “Đưa kẹo cho tôi nào, không cho phép ăn.” Cố Uyên đưa bàn tay thon dài trắng nõn hướng về phía cô bé.
Cô bé lập tức giấu kẹo ra sau lưng, vừa liếm sợi đường trên môi vừa lắc đầu, chậm rãi lùi về phía sau. Làm sao bây giờ, cô bé hối hận vì vừa rồi đã nói đỡ cho chị gái kia. Nếu không thì mình sẽ còn được ăn kẹo đường thêm một chút nữa rồi. Đọc truyện hay tại [ TRÙMTR UYỆN.c om ]
“Tình huống gì thế này?” Lúc này, Đỗ Nhược mới phát hiện ra rằng cô bé và Cố Uyên lại có nhiều nét giống nhau như vậy.
“Đây là con gái của anh sao?” Đỗ Nhược không chút nghĩ ngợi hỏi.
Cố Uyên cố gắng nén cơn tức giận xuống, quay đầu lại trừng cô. Anh có con gái hay không chẳng phải cô là người hiểu rõ nhất sao. Lúc trước, cô đã điều tra rõ ràng về nhân thân và lịch sử tình cảm của anh kia mà. Giờ hỏi như vậy là có ý gì?
“Cậu ơi! Cậu không được lấy cây kẹo bông gòn này đâu.” Cách gọi của cô bé đã giải đáp được câu hỏi trong lòng Đỗ Nhược.
“Vì sao? “Cố Uyên kiềm chế được tính khí của mình, nghiêm túc hỏi.
“Bởi vì cây kẹo này không phải của cháu.” Đôi mắt to của Candy nhìn về phía Đỗ Nhược: “Là chị gái mua cho cháu, cho nên cậu không thể lấy đi.” Candy tìm được lý do nên tự tin tranh giành quyền sở hữu cây kẹo bông gòn.
“Ồ! Thật không?” Cố Uyên quay đầu: “Là cô mua cho à?”
Đỗ Nhược không hiểu biểu cảm trên nét mặt của Cố Uyên, nhẹ nhàng gật đầu.