Edit: Ajinomoto Beta: Hoa Tuyết
Sau khi xuống máy bay, Tô Minh Nhược đã tự đến thẳng đây.
Dì ấy không báo trước với Lục Bá An vì sợ anh lại huy động nhân lực tới đón. Đã hơi trễ nên dì ấy
vốn định hôm sau mới tới thăm bọn họ, nhưng nhớ tới Từ Nhất thì lại không kiềm được mà muốn đến
thăm ngay.
Từ Vọng khách sáo đón Tô Minh Nhược vào, Tô Minh Nhược ân cần thăm hỏi cô, vừa bước vào nhà vừa
nói: “Cháu gái ngoan, mới một thời gian không gặp mà có vẻ như lại gầy đi vậy.”
“Thật sao?” Từ Vọng sờ sờ mặt mình, thầm vui mừng, xem ra không uổng công dạo gần đây cô tập yoga.
Cô không khỏi có ấn tượng tốt với chị gái xinh đẹp này, cách nói chuyện nghe có vẻ quen biết cô,
nhưng Từ Vọng đã mất một số ký ức nên không thể nhớ được chị gái xinh đẹp này là ai. Cô nghi ngờ
đóng cửa lại, cố gắng nhớ xem đã gặp chị ấy ở đâu. Chị gái xinh đẹp trông còn trẻ nhưng sao cách
nói chuyện lại cứ như người lớn tuổi thế. Tuy là cô rất ngoan, nhưng cô cũng đâu còn là một đứa bé
nữa.
Lục Bá An bế Từ Nhất đi ra, nhìn thấy Tô Minh Nhược thì có hơi bất ngờ: “Sao dì tới mà không nói
trước cho con biết?”
“Thế nào, dì đến thăm Nhất Nhất cũng cần phải báo cáo trước với cháu sao?” Tô Minh Nhược cố ý nói
thế, nhưng giọng điệu lại rất dịu dàng không hề có ý trách móc. Dì ấy tươi cười bế Từ Nhất đang nằm
trong lòng anh, chạm vào khuôn mặt và bàn tay nhỏ mũm mĩm của bé, ánh mắt ngập tràn vui vẻ: “Nhất
Nhất của chúng ta lại mập lên không ít, càng ngày càng đáng yêu.”
“Dì biết là cháu không có ý này mà.”
Từ Vọng hiếm khi thấy được Lục Bá An bị người khác dạy dỗ mà không nổi giận, bèn bước đến cạnh anh
thầm hỏi: “Chị gái xinh đẹp này là ai
vậy?”
“Là dì út.” Cách gọi của Từ Vọng làm anh cảm thấy thật bất lực, xoa xoa trên đầu cô: “Niệm tình em
bị mất trí nhớ nên không tính toán, nhưng sau này đừng có xưng hô lung tung như vậy.” Vai vế đều
gọi lộn xộn.
Cô tức giận: “Đừng làm rối tóc em!”
Anh xoa không hề nhẹ nhàng, càng không giống như trong mấy phim thần tượng, xoa dịu dàng cưng
chiều, mà là xoa như ghen ghét không có ý tốt với cô. Cô kéo tay anh, tức giận lườm một cái rồi đi
tới cạnh Tô Minh Nhược và Từ Nhất.
Mặc dù Từ Vọng không thể nhớ được Tô Minh Nhược, nhưng có rất nhiều chủ đề xoay quanh Từ Nhất nên
rất nhanh lại trở nên quen thuộc. Biết đầu Từ Vọng vừa bị thương, Tô Minh Nhược rất lo lắng: “Thế
nào mà lại bất cẩn như vậy, đều là do Bá An không chăm sóc tốt cho cháu.”
Từ Vọng lắc đầu, cũng không chân thành mấy mà nói: “Là do cháu không cẩn thận thôi.”
Sau đó, cô đưa mắt nhìn Lục Bá An, tỏ vẻ ‘Có nghe không, đều là do anh đấy’. Từ Vọng thật sự rất
thích Tô Minh Nhược, vừa dịu dàng vừa thân thiện. Cô kêu dì út dài gọi dì út ngắn, làm cho nụ cười
trên mặt của Tô Minh Nhược càng trở nên dịu dàng hơn.
Cái cách mà Vợ chồng son trao đổi ánh mắt, Tô Minh Nhược đều nhìn thấy, đã không còn xa cách trách
móc nhau như trước, dì ấy không khỏi xúc động: “Các cháu hòa thuận thì dì yên tâm rồi.”
Lần này Tô Minh Nhược không chỉ đến để thăm Từ Nhất.
Sau bữa tối, dì ấy đặt đũa xuống, vẻ mặt tươi cười nói với hai người: “Bá An, Vọng Vọng, dì sắp kết
hôn.”
Đây là một tin tốt.
“Thật sao?” Từ Vọng vui vẻ kêu lên. Hóa ra dì út xinh đẹp của Lục Bá An vẫn còn độc thân, kết hôn
chính là một chuyện vui lớn.
“Ừ.” Tô Minh Nhược mỉm cười gật đầu, nhìn về phía Lục Bá An không hề nói tiếng nào, cẩn thận chú ý
phản ứng của anh.
Sau một lúc lâu, anh mới bình tĩnh nói: “Người đó có đối xử tốt với dì không? Ông ấy là người như
thế nào?”
“Ông ấy rất tốt với dì, tính tình cũng rất tốt.”
Lúc này Từ Vọng mới nhận ra phản ứng của bọn họ có chút lạ, nên yên lặng ngồi một bên không nói
tiếng nào, mắt cũng không dám nhìn lung tung, cẩn thận quan sát Lục Bá An.
Khuôn mặt Tô Minh Nhược ngập tràn hạnh phúc: “Dì đến chủ yếu là để thông báo cho các cháu chuyện
vui này, chú Trịnh cháu cũng tới. Bá An, ngày mai cháu dành chút thời gian nhé, người nhà chúng ta
cùng nhau ăn một bữa cơm.”
“Dạ.” Anh nhàn nhạt đồng ý, rồi sau đó không nói gì thêm.
Sau bữa tối, Tô Minh Nhược không đi ngay mà lại vào phòng bếp. Từ Vọng thấy Lục Bá An không nói
tiếng nào mà đi lên lầu, cô thì chạy vào bếp tìm Tô Minh Nhược.
Lúc này Tô Minh Nhược đang rửa lê, cắt trái lê trắng như tuyết thành từng miếng và đặt chúng vào
một cái đĩa nhỏ để sau sẽ chế biến.
“Dì đang làm gì vậy?” Cô tò mò bước tới.
“Lê chưng sơn trà. Khi còn nhỏ, mỗi lần Bá An bị cảm đều muốn ăn món này.” Tô Minh Nhược cười trả
lời, nhớ lại quá khứ: “Đừng thấy bây giờ nó cao lớn khỏe mạnh vậy, chứ khi còn nhỏ thường bệnh
lắm.”
“Thật vậy sao? Nhìn không giống chút nào.” Từ Vọng cảm thấy tình thường hiểu biểt của Tô Minh Nhược
về Lục Bá An vượt quá phạm vi của một người dì bình thường, dường như là hằng ngày bọn họ đều ở
cùng nhau.
“Từ khi còn nhỏ, dì đã đưa nó đi gặp rất nhiều bác sĩ. Cháu có biết người bạn họ Tống của nó không?
Chính là lúc dì dẫn nó đi khám Trung y mà quen biết, phải đến khi nó uống thuốc của ông Tống thì
sức khỏe mới từ từ tốt lên, chứ trước đó khám Tây y rất nhiều nhưng đều vô dụng.”
“Thật vậy sao.” Thì ra lúc nhỏ Lục Bá An cũng hay đau bệnh giống cô.
“Đúng vậy, chẳng qua là khi đó nó cũng không thích nói chuyện giống như bây giờ, chuyện gì cũng đều
giấu ở trong lòng. Rõ ràng là thích nước lê chưng với sơn trà dì làm, nhưng lại chưa bao giờ nói.
Có một lần dì quên, nó buồn bực không vui, mất một thời gian dì mới biết được.” Lúc Tô Minh Nhược
kể về Lục Bá An cứ như một người mẹ thích cằn nhằn, làm Từ Vọng nhớ tới bà nội đã mất của mình.
“Vọng Vọng, bây giờ nó có đối xử tốt với cháu không?” Tô Minh Nhược cho lê cùng sơn trà vào một cái
nồi nhỏ, rồi quay đầu hỏi Từ Vọng.
“Dạ, rất tốt.” Cô có hơi xấu hổ, mặt ửng đỏ.
“Dì có thể thấy được ở cạnh cháu, nó rất vui vẻ.” Tô Minh Nhược nở nụ cười như một người mẹ hiền
hòa: “Trước kia, dì còn tự hỏi nó sẽ kết hôn cùng mẫu con gái như thế nào. Lần đầu tiên gặp cháu dì
liền nghĩ, hẳn là kiểu như cháu rồi. Mặc dù chung đụng không nhiều, nhưng dì biết cháu là một cô
gái tốt, sẵn sàng bao dung cho những thiếu sót của nó. “
Từ Vọng nghe mà càng đỏ mặt hơn: “Dì nói vậy làm cháu thật xấu hổ.” “Không phải dì khen cháu, mà dì
thật sự nghĩ như vậy đấy. Bá An may mắn lắm mới gặp được cháu.”
Sau khi làm xong lê chưng sơn trà thì Tô Minh Nhược cũng chuẩn bị về, dì ấy không cho Từ Vọng gọi
Lục Bá An xuống tiễn: “Đừng gọi nó, có lẽ nó cần ở một mình thêm lúc nữa, lát nữa con đem cái này
lên cho nó nhé. Nếu tâm trạng nó không tốt, con cũng đừng để trong lòng. Là do vấn đề của thế hệ
bọn dì thôi, không phải do con.”
Từ Vọng câu hiểu câu không, Tô Minh Nhược thân thiết ôm Từ Nhất trong chốc lát rồi mới rời khỏi. Lê
chưng sơn trà còn nóng, Từ Vọng để dì Trương trông bé cưng rồi bưng chén nhỏ lên lầu. Lục Bá An
không có trong phòng ngủ, cũng không có trong phòng sách, mà lại ở trong phòng của cục cưng Từ
Nhất.
Phòng không mở đèn, anh đứng trong bóng tối không biết đang nhìn cái gì. “Dì út đâu?”
Nghe tiếng cửa mở, anh quay đầu lại, thấy là cô nên chủ động đi đến bật đèn. Đèn sáng, anh mới thấy
cô đang cầm một chén nước trong trong, bên trong là những miếng lê trắng và sơn trà cam.
“Dì út có việc nên về rồi, nói là trưa mai gặp lại. Phòng ăn dì sẽ đặt, đến lúc đó báo cho chúng
ta. Cái này là dì út làm cho anh, anh mau uống đi.”
Từ Vọng len lén quan sát anh, thấy anh từ tốn uống chén nước, biểu cảm không có thay đổi gì. Cô
nhịn không được, cẩn thận hỏi: “Lục Bá An, có phải anh lại không vui không?”
Người khác khi không vui đều có thể nhìn ra, nhưng Lục Bá An không vui thì chỉ có thể dựa vào suy
đoán để nhận biết. Nếu không phải ở cùng với anh thì cô cũng chẳng thể biết được.
“Không có, anh đang rất vui.”
Cô không tin cho mấy: “Nếu ai vui vẻ mà cũng có thái độ anh, vậy thì diễn viên hài sẽ không bao giờ
có cảm giác thành công.”
Anh nhìn thẳng vào cô: “Không phải ai cũng giống như em.”
Từ Vọng không nghe ra được đây là mỉa mai hay hâm mộ. Cô cũng không định tranh cãi với anh, đưa mặt
tới gần anh và khẽ há miệng: “Em còn chưa uống đó, anh đút em một muỗng đi.”
“Em không có tay à?!” Anh có chút ghét bỏ, tránh qua một bên.
Từ Vọng tức giận: “Anh có lương tâm không?! Trưa hôm nay ai đút cháo cho anh, ai phải theo làm
người hầu phục vụ người đau bệnh như anh. Chỉ mới kêu anh đút em một muỗng thôi mà anh cũng không
chịu, những tháng ngày sau này chắc cũng chẳng thể tốt đẹp gì rồi.”
Nói xong, cô hờn dỗi ngồi xuống thảm quay lưng không thèm nhìn anh. “Anh đùa với em thôi, ngồi dậy
đi, anh đút em ăn.”
Từ Vọng cười mãn nguyện, ngồi dậy vươn hai tay ôm eo anh, miệng hơi há ra, chủ ý rất rõ ràng, còn
không mau mau đút cho nữ vương cao quý ăn.
Thế nhưng, Từ Vọng không chờ được thứ nước ngon ngọt đó, mà lại nhận lấy một nụ hôn mang theo vị
ngọt.
Môi của anh hơi lạnh, mềm mại áp tới, hương vị ngọt ngào lan sang, dây dưa không dứt, như muốn
truyền vị ngọt đến khắp mọi nơi trong miệng cô. Hôn xong, Lục Bá An hỏi: “Hài lòng không?”
Buổi tối, Từ Vọng nằm trong ngực anh ngủ thật say, giọng nói trầm thấp của anh réo rắt trong màn
đêm: “Anh thật sự rất vui, chỉ là cảm thấy ngày này tới quá muộn.”
Ngày hôm sau, bầu trời quang đãng.
Từ Vọng và Lục Bá An đưa Từ Nhất đến gặp chồng sắp cưới của Tô Minh Nhược, buổi gặp mặt này rất ấm
áp. Mặc dù Lục Bá An không nói nhiều, nhưng lễ nghi phép tắc rất chu đáo. Trịnh Thuyên là một người
đàn ông trung niên chững chạc nhưng lại không kém phần thú vị. Mặc dù vẻ ngoài bình thường nhưng
ông lại rất khí chất rất nổi bật, không hề có nét bép phệ của đan ông trung niên, và quan trọng
nhất chính là ông vô cùng tốt với Tô Minh Nhược.
Bữa cơm này rất vui vẻ, Tô Minh Nhược cũng không có kế hoạch tổ chức hôn lễ, và sau một thời gian
sẽ ra nước ngoài cùng với Trịnh Thuyên. Trịnh Thuyên là một nhân viên ngoại giao làm việc thường
trú ở nước ngoài, sau chuyến này, ông sẽ không thể trở về trong một thời gian ngắn.
Từ Vọng thường xuyên chú ý tới Lục Bá An, nhận thấy cảm xúc của anh bình thường, dường như chẳng hề
buồn bực khó chịu.
Ra khỏi nhà hàng, Lục Bá An bế Từ Nhất, cùng Trịnh Thuyên đi phía trước, Tô Minh Nhược và Từ Vọng ở
phía sau nói chuyện: “Hết năm mới bọn dì mới có thể đi, ông ngoại Bá An nói năm nay nhất định phải
bảo mấy đứa trở về ăn Tết. Nhiều năm rồi không được náo nhiệt như vậy, chớp mắt Bá An đã làm cha,
thời gian trôi qua thật nhanh.”
Đúng vậy, thời gian trôi qua thật nhanh, cô nhìn cục cưng Từ Nhất đang nằm sấp trên vai Lục Bá An
cười với mình mà cảm thấy chẳng có bất kỳ thứ gì thần kỳ hơn thời gian. Rất nhiều năm trước, cô tìm
đủ mọi cơ hội và lý do, nghĩ hết mọi cách để tiếp cận Lục Bá An, mà bây giờ bọn họ đã ngủ cùng một
giường, cùng nhau nuôi dạy một bé cưng mà ông trời đã ban tặng.
Hai người đằng trước đột nhiên dừng lại, Từ Vọng nhìn thấy phía trước xuất hiện một người. Ngay khi
vừa thấy mặt người ấy, cả người Lục Bá An liền tỏa ra hơi lạnh thấu xương.
Tại thời điểm này, sự xuất hiện của Lục Văn Hàn không thể nào là tình cờ được. Ông ta tỏ vẻ đau
buồn, kêu một tiếng “Minh Nhược”.
Tô Minh Nhược chậm rãi bước về phía trước, trên mặt vẫn mang nụ cười dịu dàng, nói với Lục Bá An:
“Bá An, các cháu về trước đi.”
Lại nói với Trịnh Thuyên: “Đây là người lần trước em nhắc với anh, chồng cũ của em. Để em nói
chuyện với ông ta mấy câu, xong ngay thôi.”
Trịnh Thuyên gật đầu rồi mỉm cười với Lục Văn Hàn, không hề bận tâm: “Được, anh chờ em, đi đi.”