Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto
Đa số những người sợ chó là do từng bị chó cắn, Từ Vọng cũng không ngoại lệ.
Lúc nhỏ vì cô nghịch ngợm, nghe lời xúi bậy của đám bạn mà đi chọc một con chó Bắc Kinh, kết quả
con chó Bắc Kinh đó vô cùng hung dữ, chạy xộc tới cắn lên bắp chân cô một cái, từ đó trong lòng Từ
Vọng có bóng ma tâm lý, bất kể là thấy chó lớn hay chó nhỏ gì cũng bỏ chạy.
Tuy chó rất dễ thương nhưng trong mắt cô tất cả đều như con chó Bắc Kinh hung dữ năm xưa.
Cô vô cùng căm phẫn cúp điện thoại của Lục Bá An, trong lòng mắng anh mười lần, sau đó nói: “Dì
Trương, dì có thể dẫn con chó kia ra sau vườn được không?”
Dì Trương khó xử: “Chuyện này…. ông chủ đã dặn phải để nó trước sân để giữ nhà.”
Thật ra nguyên văn của Lục Bá An là dù cho Từ Vọng có cầu xin thế nào cũng không được dắt con chó
đi, nhưng để tránh làm tổn thương tình cảm, dì giúp việc đành phải bịa ra lời nói dối thiện ý.
Từ Vọng giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, lại hé cửa ra nhìn một lúc, kích thước của con chó săn
mồi lông vàng không nhỏ, còn lớn hơn chó Bắc Kinh, cô thật sự không dám làm liều, chỉ có thể từ bỏ
ý định đi cứu viện Thường Phong mà bế Từ Nhất trở về phòng.
Cô gọi điện thoại cho Thường Phong, thở dài: “Không phải tôi không muốn cứu cậu, nhưng kẻ địch quá
âm hiểm, tự tôi còn khó bảo toàn được, nên cậu tự cầu phúc đi nhé.”
Thường Phong oán giận: “Chị dâu, lẽ nào chị không quan tâm tới em nữa sao?”
Từ Vọng lại thở dài: “Các người là bạn bè, anh ấy sẽ không làm gì cậu đâu, cùng lắm là mắng vài câu
thôi. Cậu mạnh mẽ lên, đừng cúi đầu trước cái ác.”
Thường Phong không tiếp thu được lời cổ vũ: “Nhiều năm đau thương dưới gương mặt lạnh băng của anh
ấy, em đã đánh mất niềm tin. Chị dâu, em thật sự mạnh mẽ không nổi.”
Từ Vọng lại thở dài tiếp: “Không trải qua ngày mưa sao có thể thấy được cầu vồng. Lần này xem như
là một khảo nghiệm dành cho cậu đi, cậu nhất định phải kiên cường mạnh mẽ, chẳng phải chỉ là Lục Bá
An thôi sao, đừng sợ.”
Thường Phong biết chị dâu thật sự không thể cứu mình, chỉ có thể rên rỉ ai oán.
Cuối cùng Từ Vọng cảm thán: “Muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân cậu, trước đây sao lại quen
một người bạn như thế, sớm nghỉ chơi với anh ấy thì đã không có chuyện gì rồi, phải không?”
Câu nói này làm Thường Phong thức tỉnh, thế nhưng đã quá muộn.
Từ Vọng sợ chó khủng khiếp, nhưng Từ Nhất lại rất quan tâm đến thành viên mới trong nhà. Dì giúp
việc bế Từ Nhất ra sân xem chó, cậu bé vươn cánh tay mập mạp của mình muốn sờ nhưng không dám,
khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười trốn trong lòng dì giúp việc. Từ Vọng đứng trước cửa sổ thấy thế thì
kêu lên: “Dì Trương, cẩn thận, coi chừng chó cắn hai người đó.” “Bà chủ yên tâm, con chó này rất
ngoan và sạch sẽ, không sao đâu.”
Trẻ con bẩm sinh đã tò mò về động vật, cô lên mạng kiểm tra, phát hiện mấy lời bịa đặt khi nãy của
Lục Bá An không phải không có lý, hơn nữa Golden Retriever thông minh ngoan ngoãn, rất thân thiện
với trẻ em. Nhưng cô vẫn sợ hãi, bảo bọn họ chơi một lúc rồi vào nhà. Cũng may Lục Bá An vẫn còn
chút nhân tính, không để chó vào nhà, còn bảo tài xế tìm người xây một chuồng chó nhỏ xinh trong
sân, bên ngoài đang thi công ‘ầm ầm đùng đùng’.
Hôm đó trôi qua trong bận rộn quay cuồng, buổi tối Lục Bá An trở về, chuồng chó nhỏ xinh đã hoàn
thành, chú chó săn mồi lông vàng ngoan ngoãn nằm trong nhà mình, thấy chủ về thì chào đón ‘gâu gâu’
hai tiếng.
Từ Vọng đang ngồi làm việc trước cửa sổ đối diện sân, nghe tiếng chó sủa thì nhìn ra, thấy Lục Bá
An đang ngồi chồm hổm dưới đất, sờ đầu con chó,
mà cô giận không chịu nổi.
Lục Bá An dường như biết có người nhìn, ngẩng đầu lên đối diện với gương mặt nén giận của Từ Vọng,
khóe môi anh cong lên một độ cung như có như không, đứng lên dẫn con chó đi vào nhà. Từ Vọng thấy
thế giận sôi đến mức ngồi không yên.
Cô chạy ra, đứng trên lầu nói vọng xuống với Lục Bá An dưới phòng khách: “Lục Bá An, anh dám đem nó
vào thì em sẽ không để yên cho anh đâu!”
Lục Bá An ngẩng đầu lên nhìn cô, làm như không nghe thấy cô nói gì, cúi người xoa xoa đầu con chó,
rồi nói với dì giúp việc: “Dì Trương, Vượng Vượng ăn cơm chưa?”
Từ Vọng bùng nổ: “Anh gọi nó là gì?”
Anh thong thả trả lời: “Vượng Vượng, vượng trong thịnh vượng*.” (*Vượng Vượng và Vọng Vọng phát âm
giống nhau, đều là wang wang.) Từ Vọng mở to hai mắt: “Em không chịu.”
Như thể trở về lúc nhỏ, cái tên này gợi nhớ lại ký ức tuổi thơ của Từ Vọng, tại sao cô lại trêu
chọc con chó Bắc Kinh kia? Đó là vì nó tên là Vượng Vượng, mà biệt danh của cô cũng là Vượng Vượng,
Vượng Vượng bánh gạo tuyết Vượng Vượng*.
(*bánh gạo tuyết Vượng Vượng: tên một loại bánh của TQ.) Lục Bá An chắc chắn là ác ma.
“Nó không thể tên Vượng Vượng được, em muốn gọi nó là An An.” Cô đứng trên lầu không dám xuống, khí
thế hùng hồ gào lên.
Đáy mắt anh đầy ý cười, ung dung nói: “Vậy phải xem nó có đồng ý hay không nữa. Vượng Vượng, ngồi
xuống!”
Vượng Vượng thật sự ngoan ngoãn ngồi xuống.
Từ Vọng giận đến mức không chịu được: “Em không để ý tới anh nữa, anh chơi với Vượng Vượng của anh
đi.” Nói xong giận dỗi quay đi, để lại cho
anh một tấm lưng tức giận. Lần này Từ Vọng giận thật.
Cô vào phòng ôm gối ôm chăn chạy sang phòng Từ Nhất, đặt gối vào trong lều rồi chui vào đó nằm, để
dư hai chân ra ngoài.
Lục Bá An đi vào, thấy đôi chân trắng nõn của cô xoay tới xoay lui, cũng không nóng vội dỗ cô, mà
trước tiên đi đến giường nhìn Từ Nhất đang ngủ ngon lành. Chân cu cậu cũng thò ra ngoài, anh cầm
chân con trai cho vào chăn, trong tay lưu lại cảm xúc mềm mại.
Sau đó anh đi tới cạnh lều, dùng chân chạm nhẹ vào chân cô, đôi chân vốn đang lộn xộn kia lập tức
rút vào chăn.
Anh gọi cô: “Từ Vọng, em muốn anh bế em về sao?”
Chắc cô đang trùm chăn nên giọng nói hơi ồ ồ: “Em không về, anh không mang con chó kia đi thì em sẽ
cứ ngủ ở đây, không đi đâu cả.”
Vẫn rất bất khuất khí thế.
Anh từ bỏ chuyện nói lý, kéo chăn của cô ra. Từ Vọng thấy chăn bị kéo đi thì tức giận ngồi dậy,
nhưng ngay khi chạm vào ánh mắt sâu kín của Lục Bá An thì khí thế của cô lập tức yếu đi vài phần.
Anh chậm rãi áp tới, Từ Vọng bị ép nằm xuống lại, cái lều không lớn lắm, mặc dù một mình cô ngủ thì
dư sức, nhưng không thể nào chứa đủ hai người lớn được. Lục Bá An vừa chui vào thì không gian lập
tức chật chội, ngay cả không khí cũng bắt đầu loảng đi.
Cô đẩy vai anh ra: “Anh đừng vào.” Nhưng đẩy không được.
Anh ôm cô nghiêng người miễn cưỡng nằm xuống, cái lều rung lắc, một lát sau mới yên lại.
Từ Vọng không dám nhúc nhích, bị anh ôm chặt, thở ra một hơi nóng. “Anh bỏ ra.” Mặc dù không đủ
khí thế, nhưng cô vẫn chống cự một chút. “Từ Nhất đang ngủ, không thể nghe thấy được.” Anh luồn tay
vào quần áo cô.
Từ Vọng buông vũ khí đầu hàng: “Em sai rồi, mình về phòng đi.”
Anh không chịu: “Chúng ta là cha mẹ, ngủ cùng con một đêm cũng không phải không thể.”
Từ Vọng khóc không ra nước mắt, nắm lấy tay anh, cầu xin: “Con không cần, chúng ta về phòng ngủ
nhanh đi, để lát nữa làm con tỉnh dậy thì không hay đâu.”
Nụ hôn của anh rơi xuống mặt cô: “Em chỉ cần nhỏ giọng là được.”
Từ Nhất ngủ ngon lành hoàn toàn không biết gì quanh mình, ngủ say như heo giống mọi ngày. Có điều
cuối cùng cha mẹ vẫn không ngủ cùng bé một đêm, tiếng thở dốc mập mờ vang lên trong căn phòng tĩnh
lặng một lúc lâu. Từ Vọng ôm đôi môi đỏ au, chạy ra khỏi lều.
Lục Bá An điềm nhiên đứng dậy, trước khi rời đi còn không quên đến nhìn Từ Nhất và cúi xuống in một
nụ hôn nhẹ lên trán con trai.
Có một số việc một khi đã bắt đầu thì khó mà trở về được, lúc hẹn hò, Lục Bá An luôn đi công tác,
bọn họ lâu lâu mới gặp nhau và thời gian chung đụng rất giới hạn. Còn bây giờ, Lục Bá An về nhà mỗi
ngày, mà càng ngày lại càng về sớm hơn. Từ Vọng khổ không thể tả, rời giường cũng khó khăn.
Cô nhận được một cuộc điện thoại từ Thường Phong, nói rằng Lục Bá An không có đến tìm mà chỉ gọi
bảo anh không được đưa Từ Vọng đi uống nữa. Giọng điệu có thể nói là khá thân thiện, cho nên tình
bạn của họ vẫn có thể vui vẻ tiếp tục.
Từ Vọng khổ mà không nói được, anh ấy đã không xử anh, bởi vì anh ấy đã xử tôi.
Lục Bá An không chịu đưa con chó đi, nhưng cũng không làm khó Từ Vọng nữa. Anh đã dặn dì giúp việc
nếu Từ Vọng muốn ra ngoài thì tạm xích nó lại, bình thường thì chú ý không để nó vào nhà hay đến
gần cô.
Từ Nhất rất thích Vượng Vượng, ngày nào cũng đòi đi xem một lúc. Từ Vọng thấy Từ Nhất thích đến thế
nên cô cũng không bài xích nữa, thỉnh
thoảng ra ngoài thấy nó bị nhốt trong chuồng, cô còn cảm thấy nó hơi đáng thương, bảo cô giúp việc
đợi cô đi thì nhớ thả nó ra ngay.
Chẳng mấy chốc thì trời trở lạnh, đông về, một luồng khí lạnh ập đến kéo theo trận tuyết đầu mùa về
Cảnh Thị.
Đây là mùa đông đầu tiên trong đời cục cưng Từ Nhất. Những bông tuyết rơi vào bàn tay nhỏ xỉu và bị
tan chảy bởi nhiệt độ của bé. Cậu bé cảm thấy lòng bàn tay lành lạnh nên khuôn mặt nhỏ đầy vẻ nghi
ngờ.
Lâm Thư quá bận rộn đến mức muốn phân thân, chỉ có thể xem con nuôi của mình qua video. Thấy Từ
Nhất ngày càng tròn trịa, Từ Vọng cũng ngày càng hồng hào hơn, cô ấy cũng rất mừng.
Cô ấy hỏi Từ Vọng: “Vọng Vọng, bây giờ cậu đã nhớ lại gì chưa?”
Cô lắc đầu: “Chưa, nhưng định kỳ Lục Bá An đều đưa tớ đến bệnh viện khám, bác sĩ nói máu bầm trong
đầu tớ chỉ cần uống thuốc thì sẽ dần dần khỏi hẳn.”
Thật ra, những chuyện cô quên không phải những kí ức quan trọng, cho nên dù đáp án là như thế nào,
cô cũng đã kết hôn với Lục Bá An. Tuy Lâm Thư nói quá trình này không được tốt đẹp lắm, nhưng kết
quả có vẻ không quá tệ.
“Lâm Thư Thư, bây giờ Lục Bá An rất tốt với tớ, nên tớ cứ luôn có một cảm giác không chân thật.”
Nhưng cô không có gì để anh lừa gạt cả, cô thật sự không thể hiểu anh đang nghĩ gì.
“Vọng Vọng, thật ra tớ cảm thấy Lục Bá An không phải không có tình cảm với cậu đâu. Khi nghe tin
cậu mất tích, tớ có thể nhận thấy anh ấy đã rất lo lắng.”
Lục Bá An là một người rất giỏi kiềm chế, khi nghe tin Từ Vọng mất tích, sự hoảng loạn trong mắt
anh ấy không thể nào là giả vờ được.
“Nhưng tại sao trước kia anh ấy lại đối xử với tớ như thế.” Khoảng thời gian hẹn hò của họ không
phải là một trải nghiệm vui vẻ của cô.
“Vọng Vọng, thật ra cậu có thể hỏi anh ấy mà. Bây giờ hai người đã là vợ chồng, chuyện gì cũng có
thể nói ra, đừng nghi kị nhau.”
Hỏi anh rằng tại sao trước kia lại đối xử tệ với em sao? Từ Vọng không biết sẽ nhận được câu trả
lời thế nào.
Mặc dù bây giờ họ chung đụng rất hòa hợp, nhưng Từ Vọng không dám làm liều.
“Tạm thời cứ thế này đi, có lẽ sau này tớ sẽ hỏi, nhưng bây giờ vẫn chưa đến lúc.”
Đợi đến ngày bọn họ có thể thành thật với nhau, cô sẽ hỏi anh, còn bây giờ trước tiên cứ sống thật
vui vẻ, không vội, từ từ sẽ tốt thôi.
Sau khi trò chuyện video với Lâm Thư xong, Từ Vọng ngồi ngẩn ngơ một lúc, sau đó viết vào cuốn sổ
nhỏ: [Tôi hy vọng cuộc sống sẽ mãi tốt đẹp thế này.]