Lâm Thức luôn là một người như vậy. Ấm áp! Đình Nghi ngại ngùng, đảo mắt quay lại, rồi ngẩn lên nhìn Lâm Thức. Anh nở nụ cười.
Đình Nghi hơi đỏ mặt.
- Có gì sao? Mặt lại đỏ thế kia?
Đình Nghi ớ lên, quay đi, cất bước đi. Lâm Thức lại lẽo đẽo theo.
- Hôm nay anh thấy em lạ lắm nha.
Bị đoán trúng tim đen, Đình Nghi liền chối.
- Lạ gì chứ?
Lâm Thức nói.
- Hôm nay anh thấy em cứ ngại với anh sao sao ấy? Có khi nào em có ý gì với anh không? Hả? Hả?
Lâm Thức đẩy đẩy Đình Nghi. Đình Nghi hấc tay ra, gắt lên.
- Anh lại đang mơ.....à...
Bỗng lại hạ giọng xuống. Lâm Thức hứng thú.
- Đó, vậy là đúng rồi! Haha.
Đình Nghi dừng lại, lườm Lâm Thức vô cùng sát khí, anh bỗng như đứa con nít vừa bị nộ nạt, trùng mắt xuống mặt hơi mếu. Đình Nghi liền quay đi, trong lòng có chút buồn cười.
- Tôi chỉ đang nghĩ, anh ấy...
Nghe Đình Nghi đang nói về mình, Lâm Thức hớn hở.
- Anh sao?
Làm gì hớn hở thế không biết! Đình Nghi nói tiếp.
- Lúc trước, anh chỉ chấp nhận với chị chủ quán câu khách, nhưng thấy bây giờ anh lại bỏ ra vốn để giúp quán. Tôi... Tôi....
Nói đến đây thì cảm thấy thật ngượng miệng, Đình Nghi bỗng ngập ngừng ấp úng. Lâm Thức bật cười.
- Vậy là anh hiểu rồi.
Đình Nghi nhìn sang Lâm Thức. Hiểu? Anh hiểu gì?
- Em là đang ngưỡng mộ anh phải không?
Đình Nghi quay ngoắc mặt đi, lảm nhảm.
- Xì, anh ngưỡng mộ anh.
Lâm Thức lại nói tiếp.
- Anh thấy như vậy chẳng có gì! Anh thích thì anh làm thôi. Quan trọng là anh còn được một món hời lớn.
- Hời? Anh nhận được gì đâu?
Đình Nghi ngạc nhiên, quay sang nhìn Lâm Thức. Lâm Thức cười.
- Được! Có chứ? Em đó!
- Nhảm.
Đình Nghi quay đi. Anh ấy, ba lần bảy lượt đều thể hiện tình cảm với mình, không ngại ngùng, không đắn đo. Nhưng cứ thật thật đùa đùa, mình cũng không chắc chắn được. Và cả Lâm Khả nữa! Đến bây giờ mình cũng không hiểu tại sao mình lại cùng Lâm Thức lập ra cái hợp đồng ngu xuẩn, trong khi mình lại luôn trốn tránh Lâm Khả chứ? Mình có lẽ điên thật rồi!
Hai người vào đến trước cửa nhà Đình Nghi, Đình Nghi mở khoá liền đi vào, không chào Lâm Thức một tiếng. Và Lâm Thức cũng đi vào nhà Đình Nghi luôn. Đình Nghi bất ngờ.
- Anh làm gì vậy?
Lâm Thức nhìn vào nhà.
- Giờ này chắc dì chưa về nhỉ?
Rồi tự nhiên cởi dày đi vào trong. Đình Nghi khó chịu, gắt lên.
- Tôi hỏi anh làm gì vậy?
Lâm Thức cười.
- Anh sẽ ở đây ăn trưa!
Đình Nghi la lên.
- Cái gì? Anh lại ở đây á? Không được!
Lâm Thức kênh mặt.
- Tại sao? Anh muốn thì anh sẽ ở. Em làm gì anh?!
Đình Nghi không tin vào những lời tai mình vừa nghe. Nhà này là nhà mình cơ mà?
- Anh hay nhỉ? Đây là nhà tôi cơ mà.
Lâm Thức vẫn mặt dày nở nụ cười, giọng nhịn nhọt.
- Anh sẽ nấu cho em ăn. Ok chứ?
Đình Nghi lườm Lâm Thức. Anh ta nói vậy là sao? Làm như mình không có tay chân, không biết tự nấu vậy? Đình Nghi vẫn cương quyết.
- Ai mướn anh làm chứ?
Lâm Thức thở dài, nhìn Đình Nghi, không nói thêm câu nào. Đình Nghi nhìn Lâm Thức, cũng không nói gì thêm. Hai người đang chí choé với nhau bỗng nhiên lại chơi trò đọ mắt.
Định thử sự kiên nhẫn của tôi sao? Anh còn lâu mới thắng! Bốn con mắt nhìn nhau chằm chằm. Không khí đang căng thẳng, hai người đều không muốn bại trận. Bỗng Lâm Thức cất tiếng nói, giọng cầu khẩn.
- Em có thể ngưng không? Anh....mắc tiểu quá!
Đình Nghi bỗng thẹn đến bậc cười, gắt lên.
- Anh điên rồi sao? Thật là....
Rồi tiến đến phía cầu thang, lên phòng. Lâm Thức cười vui vẻ.
- Em thua rồi nha. Uida~~
Rồi lật đật chạy vào toilet. Đình Nghi vào phòng. Anh ta điên rồi hay sao thế không biết! Thật không chịu nỗi. Đình Nghi khẽ cười. Tắm rửa xong xuôi, Đình Nghi đi xuống. Mùi thức ăn xông vào mũi, khiến Đình Nghi hứng thú. Anh ấy nấu ăn thật này! Lén lén đứng bên mép tường nhìn trộm. Trông Lâm Thức bình tĩnh nấu ăn, tim Đình Nghi lại xao xuyến. Người con trai ấy thật sự quá tuyệt vời rồi! Vừa đẹp trai, vừa tài giỏi. Chỉ có điều là đôi khi thần kinh không bình thường! Nhưng cũng đáng yêu lắm.
Không biết cái cô An Nhã đó làm gì mà bị chàng trai như thế này đá? Còn cái cô Đình Nghi này làm gì lại sở hữu được một chàng trai hoàn hảo như vậy? Duyên số đúng là biết trêu đùa.
Lâm Thức mải mê nấu ăn, bày biện ra bàn. Xong xuôi mới muốn đi gọi Đình Nghi xuống ăn. Quan sát lại bàn ăn, cởi tạp dề ra, vừa quay lại thì Đình Nghi đã phóng vào bàn ngồi, đôi mắt long lanh nhìn bàn ăn.
Đình Nghi muốn gây bất ngờ cho Lâm Thức mà Lâm Thức cũng muốn gây bất ngờ cho Đình Nghi. Cuối cùng thì chỉ Lâm Thức bị thân thủ nhanh nhẹn của Đình Nghi làm giật mình. Cô ấy không một tiếng động mà bay vào bàn từ lúc nào....! Đình Nghi nhìn bàn ăn cũng đầy đủ chất dinh dưỡng, gật gù, khẽ mỉm cười. Lâm Thức hơi bất ngờ, rồi nhìn thấy vẻ mặt trông hài lòng của Đình Nghi, ngồi vào bàn.
- Sao? Anh quá giỏi đúng không?
Lại tự khen bản thân một cách tự tin. Đình Nghi bỉu môi. Có gì đâu chứ! Lâm Thức vẫn chỉ mỉm cười. Thời khắc hồi hộp, Đình Nghi đưa đũa đến gắp một miếng thịt kho trông hấp dẫn. Đình Nghi chăm chú nhìn nó, chưa chịu ăn, khẽ cau mày. Lâm Thức dục.
- Nhìn gì nữa! Ăn đi.
Đình Nghi lườm Lâm Thức.
- Ăn được không? Chính chưa vậy? Có bị mặn hay lạt gì không? Không có độc chứ?
Lâm Thức bất mãn thở dài. Có cần phải đa nghi thế không?