Đôi mắt màu xám bạc. Trong mắt như có một hòn đảo nhỏ.
Thân mật khăng khít, giữa ánh nắng, chúng tôi mặt đối mặt.
Tôi rời xa anh đã lâu rồi. Đối với chúng tôi mà nói đã lâu lắm rồi.
Nếu không, hàng mi hoàn mĩ của anh tại sao lại run rẩy như vậy?
Cố Mạc Tu không nói lời nào, liều mạng ôm lấy tôi.
Tinh thần tôi vẫn chưa thể trở lại như cũ. Không dám hô hấp, không dám nhúc nhích, khiếp sợ nghĩ không muốn đánh thức giấc mơ đẹp này.
Hô hấp của anh quanh quẩn bên tai tôi, mềm nhẹ, kịch liệt, thở dốc.
Chỉ trong nháy mắt, lỗ chân lông trên thân thể cùng các tế bào bị đánh thức mãnh liệt.
Người qua đường dùng gương mặt ngạc nhiên nhìn hình ảnh chúng tôi ôm nhau giữa ánh nắng mặt trời. Ánh mắt kề cận Cố Mạc Tu, chảy ra sự kinh ngạc.
Tôi tỉnh táo.
Anh kinh hoảng, đang định nói cái gì, phía sau truyền đến âm thanh răng rắc, cùng với ánh đèn flash rực rỡ.
Cố Mạc Tu thấp giọng mắng: “Shit!” Nói xong liền lôi kéo tay tôi chạy về phía trước.
Chúng tôi giống như lũ chim đang bay loạn, như con thoi trong cái thành phố này.
Xuyên qua lối đi bộ, xông qua đèn đỏ, phóng viên truy đuổi phía sau ngày càng xa dần.
Cuối cùng, chúng tôi dừng lại trước một căn biệt thự.
Cố Mạc Tu cúi gập người kịch liệt thở hổn hển. Mồ hôi dính ướt mái tóc vàng của anh.
Tôi đứng một bên, ánh mắt chặt chẽ khóa trên người anh, dù tôi dùng sức như thế nào, ánh mắt mảy may không di chuyển.
Anh chưa từng liếc mắt nhìn tôi lấy một cái, nói: “Đi vào!”
Biệt thự của Cố Mạc Tu.
Đáng kinh ngạc là sự gọn gàng. Ga trải giường màu trắng, đồ dùng màu trắng. Giống như trong trí nhớ là một màu trắng.
Cách đây năm năm, một thời gian đáng kể như thế, lại nhìn thấy anh, tôi mới hiểu được, có những người, giống như một bộ phận trong cơ thể mình, nếu mất đi, ngay cả hô hấp đều đau đến mức muốn ngừng lại.
Tôi cúi đầu, nhìn anh cởi giày, đứng dậy, một loạt động tác bình thường, nhưng ở trên người anh, đều hoàn mỹ dị thường.
Cố Mạc Tu so với năm năm trước cao hơn không ít, thể trạng so với thân hình gầy gò trước kia đã cường tráng hơn rất nhiều. Bờ vai rộng lớn, vòng eo nhỏ, hai chân thon dài hữu lực, mái tóc vàng mềm mại hoàn mĩ. Một người con trai hoàn hảo như vậy, đúng là Cố Mạc Tu của tôi sao?
Có vẻ hơn cái gì, lại có vẻ thiếu vắng cái gì!
Nhìn nhìn lại chính mình, gầy yếu lại nghèo túng. Không khỏi thấy đáng buồn.
Anh đi chân trần trên mặt sàn, ngồi xuống: “Lại đây!” Vẫy tay về phía tôi.
Tôi đứng nguyên tại chỗ, bất động.
Anh không cười, sắc mặt âm trầm: “Lại đây, anh sẽ không lặp lại lần thứ ba!”
Ánh mắt có chút giật mình, Cố Mạc Tu?
Còn chưa chờ tôi trả lời, anh liền vươn đôi tay dài hữu lực kéo tôi lại, ôm vào trong lòng: “Ngốc Ngốc, không gặp anh trai lâu như vậy, em lại dùng loại biểu tình này đối đãi anh sao?”
Khóe miệng của anh có một chút ý cười trào phúng.
Tôi sửng sốt: “Anh trai…”
“Ngốc Ngốc còn nhớ rõ anh trai! Ha ha a.” Anh cúi đầu nở nụ cười, ngón tay lạnh lẽo xoa lên má tôi: “Đã biến mất năm năm… Anh còn tưởng em sớm đã quên rồi!”
Tôi trầm mặc. Không biết nên nói cái gì cho phải.
Cằm đột nhiên bị nắm, hơi hơi đau đớn.
“Nhìn anh!” Anh ra lệnh.
Bị cưỡng chế nâng cằm lên, ánh mắt không tự giác chuẩn xác nhìn vào hai tròng mắt anh.
Ánh mắt lạnh như băng, nhìn không thấy một tia ấm áp.
Tôi nhịn không được run run một chút. Ánh mắt này, thuộc về tính cách cuồng loạn của Cố Mạc Tu.
Anh cảm giác được thân thể tôi run run, độ cong của khóe miệng càng ngày càng cao lên: “Sợ hãi… sao?” Ngón tay lướt qua nút thắt ở cổ áo: “Hãy nhìn cho rõ khuôn mặt của con người đã bị em phản bội đi!”
Phản bội? Không phải như thế. Em chưa bao giờ phản bội anh.
Lời giải thích định phun ra khỏi miệng, lại lui về, kẹt trong cổ họng, phát không ra tiếng vang.
Chỉ có thể liều mạng lắc đầu, Cố Mạc Tu, anh không cần dùng những lời nói tàn nhẫn như vậy để hình dung em.
“Cho em một cơ hội giải thích.” Anh cười cười, đẩy tôi lên sàn nhà, đè ép xuống: “Vậy… Hiện tại bắt đầu luôn đi!”
Trầm mặc.
Anh vẫn cười, chỉ là ý cười càng ngày càng trở nên bi thương.
Anh nói: “Có phải do từ trước anh ôn hòa với em, cho nên, em mới có thể rời xa anh?” Ngón tay chậm rãi cởi cúc áo: “Nói không nên lời sao? Vẫn cảm thấy không có mặt mũi đối mặt với anh sao? Quả nhiên là như vậy rồi!”
Tôi không hé răng. Thời gian dài im lặng như vậy giống như trái tim đã phân cách của chúng tôi.
Tôi là người yếu đuối. Cái người kêu to hô to, ăn nói thô lỗ – Liên Lạc trước đây đã sớm bị năm năm sống trong tưởng niệm nghiền thành vũng bùn.
Quần áo rơi xuống.
Mắt của anh lộ ra tia đói khát, liếm liếm đôi môi hấp dẫn, chậm rãi nghiêng về phía tôi: “Vì sao phải rời xa anh? Chán ghét anh như vậy sao? Vì sao phải rời khỏi anh?” Anh không ngừng lặp lại câu hỏi, hôn xuống tàn sát bừa bãi.
Đây là một cái hôn dài, lâu mà táo bạo.
Mang theo mùi vị trừng phạt.
Trên ngón tay của anh, hai cái nhẫn sáng rực như đang cười nhạo.
“Không có ý định phản kháng sao?” Anh dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt giấu không được sự châm chọc.
Tôi biết, sự châm chọc của Cố Mạc Tu chỉ là hình thức tự bảo vệ mình.
Nhất định anh tưởng rằng, tôi rời anh đi năm năm, là do chán ghét anh. Không cần anh.
Chân tướng là một con thú nhỏ đáng yêu, bị người vứt bỏ.
Nói như thế nào đây, thời gian này, ngay cả khi Cố Mạc Tu muốn tổn thương tôi, tôi đều cảm thấy thật đáng yêu, muốn đưa anh vào tử cung để yêu thương.
Cánh tay xuyên qua ngực anh, chăm chú ôm anh vào ngực: “Anh trai…”
Anh hơi hơi sửng sốt một chút, im lặng.
Im lặng, để thế giới trở nên u ám.
Tôi là một kẻ độc tài bi thương.
Đích xác, tôi luôn là người cai trị Cố Mạc Tu. Nói cái gì thương anh rồi lại chính mình rời đi, kỳ thực đơn giản là do bản thân yếu đuối, nhát gan, sợ một ngày bị thương tổn.
Thời gian năm năm hoang phí tất cả sự sắc sảo tôi có.
Một giây gặp lại anh, đột nhiên tôi hiểu được: A, thì ra tôi vẫn muốn con người này!
Toàn thế giới cũng biết tôi luôn nghĩ đến anh, toàn thế giới cũng biết tôi – Liên Lạc, người yêu nhất chính là anh!
Nhưng tại sao lúc trước phải rời xa anh? (sợ bị thương tổn?)
Hiện tại, không bao giờ muốn trốn chạy nữa. Không bao giờ muốn buông tay anh ra nữa. (làm như vậy có thể chứ!)
Chỉ cần thương anh, cái gì cũng không muốn trông nom. Không cần nhìn người khác, chỉ nhìn anh. Như vậy không dễ dàng sao? Vì sao bây giờ mới tỉnh ngộ?
Cố Mạc Tu, xin hãy dùng nhiệt độ cơ thể bao vây lấy em. Đừng giống như tảng băng làm em thấy lạnh, mặc dù mùa đông sắp sửa đến rồi.
Tôi liếm liếm môi, thân thể dần dần mềm mại, mang theo một thứ khát vọng đau đớn, thân thể quen thuộc cùng anh dây dưa.
Không ngừng giao hoan, cho đến khi kiệt sức, quên đi sự chuyển hóa của thời gian cùng không gian, lần lượt thay đổi.
Cánh tay lộ ra, vết sẹo dài của anh nổi lên vắt ngang mạch máu có phần mờ đi. Trí nhớ về nó không hề mờ đi theo năm tháng trưởng thành.
Cố Mạc Tu cố chấp muốn dùng xiềng xích khóa tôi lại.
Anh nói: “Anh không thể thả em lần nữa, nếu em muốn đi, trước tiên hãy giết anh. Nếu không, tuyệt đối em sẽ không có cơ hội tiếp tục rời đi!”
Đối với sự tùy hứng của anh, tôi chỉ có thể cười sủng nịnh, để mặc anh làm.
Anh nâng cằm tôi lên, hoài nghi nhìn tôi: “Không phản kháng, cũng không tức giận! Thậm chí còn chủ động đón nhận nói đùa theo anh! Nói, có phải em lại nghĩ ra chủ ý gì khác để rời đi?” Dừng một chút, khuôn mặt mĩ lệ chảy ra sự thù địch, răng rắc một tiếng đóng ổ khóa lại: “Thu hồi bộ dạng của em đi, đừng mong mê hoặc anh, để cho anh thả em ra! Anh sẽ không bao giờ làm thế, không mắc mưu đến lần thứ ba!”
Tôi cười cười: “Anh trai, tình yêu là một loại xiềng xích ngọt ngào!”
Anh sửng sốt.
Tôi nói tiếp: “Em sẽ không rời xa anh nữa đâu.”
Anh cười, cười to gấp đôi: “Liên Lạc, em thật sự khôi hài… Năm đó, cũng là những lời này, không biết em đã nói bao nhiêu lần, thế nhưng, em thực hiện được sao? Lừa gạt anh, chơi như vậy rất thú vị sao?”
Tôi không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Chỉ là tham lam nhìn mặt của anh, cái khuôn mặt làm tôi mong nhớ suốt năm năm. Tôi tưởng niệm anh đến cỡ nào đây? Trái tim đang rung động đã nói cho tôi tất cả.
Anh ôm lấy tôi: “Nói cho anh biết, buổi đêm năm năm trước, có phải em đã nhìn thấy cái gì? Ừm? Đó mới là lý do chính khiến em bỏ đi đúng không?”
Tôi giật mình!
“Cố Kỳ Ngôn giết chết Liên Thực, em cũng biết phải không?” Anh đứng lên, đi đến cạnh bàn, lấy một bông hoa hồng đỏ tươi từ bình hoa, cười lạnh: “Cố Kỳ Ngôn bị xử bắn rồi!”
Kết cục này, tôi đã sớm biết.
Chẳng qua nói như vậy, từ miệng Cố Mạc Tu nói ra, như cũ có chút không thể chấp nhận được.
Anh từng là một thiếu niên sạch sẽ ôn hòa, giờ phút này, nói những lời này với giọng điệu hờ hững, giống như đang bàn luận về chuyện thời tiết.
Đáng nói, cần gì phải canh cánh trong lòng nữa, vào đêm giáng sinh đó, Cố Mạc Tu đã sớm sa đọa cùng tôi. Không phải sao?
Ai cũng có thể tốt. Sinh ra, chết đi. Địa ngục, cũng phải cùng với anh.
“Bây giờ chúng ta không có bất kỳ thứ gì cản trở!” Hoa hồng trong tay bị bóp nát, đóa hoa phiêu lãng rơi xuống: “Nếu em còn rời xa anh, anh sẽ giết em!”
Chất lỏng đỏ tươi, hai mắt đỏ ngầu, biểu tình của dã thú.
Tôi khóc.
Đây là do tôi tạo nghiệt.
Kéo lê xiềng xích, đi đến bên cạnh anh, ôm lấy chân anh: “Em thề, em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa! Em thề, em thề!”
Anh đem tôi ôm lên trên giường: “Lời thề không thể tin tưởng, chỉ có thời gian mới là thiết thực nhất! Anh sẽ dùng phần đời còn lại của mình, chăm chú nhìn theo em, xem em thực hiện lời thề như thế nào!”
“Anh trai…”
“Từ hôm nay trở đi, chúng ta không còn như quá khứ nữa. Em không phải em gái anh, anh cũng không phải anh trai em.” Anh nói.
“Anh trai…”
“Gọi anh là Cố Mạc Tu.” Anh ra lệnh.
Tôi chần chờ, sau một lúc kêu: “Cố Mạc Tu.”
Anh vừa lòng gật đầu, thân thể cúi xuống, dây dưa, dây dưa.
Tựa như hai sợi tơ không có đầu, chăm chú quấn quanh cùng một chỗ.
Tôi nghĩ muốn đến công ty anh. Luôn luôn, dù đi xa như thế nào cũng không thể không nghĩ đến anh được. Cho dù tương hỗ thương tổn nhau cũng tốt.
Chúng tôi không thể rời xa.
Cảm giác này. Giống như hơi nước hoa bị mất đi.
Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh lại người bên cạnh sớm không còn ở đây.
Tôi hoài nghi, đó là một giấc mơ hoa lệ đến cực điểm, vương tử mang theo cô bé lọ lem thoát khỏi huyên náo.
Thế nhưng, xiềng xích trên tay chân làm thực tế trở nên rõ ràng.
Khóe miệng tôi nhếch lên, vuốt ve chăn bên người.
Thật tốt, mặt trên có mùi của Cố Mạc Tu.
“Tỉnh?” Người con trai to lớn khoác áo choàng tắm đẩy cửa mà vào, thân hình hoàn mĩ tựa như một vị thần.
Tôi đỏ mặt gật đầu.
Anh cười nhẹ, đi tới, nâng cằm tôi lên: “Em đang đỏ mặt?”
“Không có!” Tôi quật cường.
“Anh thích cách em đỏ mặt, điều này làm anh thấy hứng thú!” Anh tiến đến bên tai tôi, nhẹ nhàng cắn một cái.
Thân thể khẽ run.
Anh cười xấu xa, buông tôi ra: “Tối hôm qua thấy như thế nào? Biểu hiện của anh, em vừa lòng không?”
Mặt của tôi càng đỏ hơn: “Anh nói bậy bạ gì đó…”
“Tối hôm qua em cũng thật nhiệt tình…” Anh đứng lên, lấy chìa khóa trong ngăn kéo ra, cởi bỏ xiềng xích trên chân tay tôi: “Tại sao, chẳng lẽ năm năm nay chưa có người đàn ông nào cho em ăn no sao?”
Nhìn lời nói như không hề để ý, thật sự trong đó chứa đựng đầy sự bất an.
Tôi dung túng cười cười: “Không có, quả nhiên hương vị của ông xã vẫn tốt nhất!”
Bờ vai của anh hơi hơi cứng ngắc, rồi sau đó, nâng mặt tôi lên: “Xem ra chúng ta nghĩ như nhau, tuy rằng bây giờ em gầy như vậy, nhưng có thể thỏa mãn khẩu vị của anh, vĩnh viễn chỉ có mình em!” Đi tới ôm lấy tôi: “Cho nên, làm sao anh có thể thả người thế này ra đây? Em nói đúng không?”
Đi vào phòng tắm, cẩn thận thay tôi chà lau dấu vết hôm qua lưu lại.
Hơi nước mịt mờ, mắt của anh dần dần ngưng tụ một tầng sương mù: “Ngốc Ngốc, em vẫn đẹp như thế… Tựa như thiên sứ.”
Những lời này, rất quen thuộc.
Tôi từng dùng những câu nói sùng bái như vậy để ca ngợi Cố Mạc Tu.
Tắm xong, anh lại khóa tôi lại một lần nữa, chiều dài xiềng xích chỉ đủ đến phòng vệ sinh.
“Anh thích bộ dáng dịu ngoan của em, nó khiến cho anh an tâm!” Anh ôm tôi, cọ vào cổ tôi.
Tôi vuốt ve lưng anh.
Tương lai quá xa. Hạnh phúc quá xa. Khó tránh có cảm giác không an toàn. Không có cách nào. Trải qua công việc bề bộn như vậy. Yêu cùng ly tán. Thất bại. Lựa chọn. Tất cả chúng tôi nên trưởng thành. Luôn cần chịu trách nhiệm về những việc mình đang làm.
Chuông cửa vang lên.
“Đừng để ý nó!” Anh rầu rĩ nói.
Tôi vừa bực mình vừa buồn cười: “Em sẽ không chạy, đi xem là ai, có lẽ là chuyện quan trọng gì đó!”
Chuông cửa càng ngày càng khẩn cấp.
Anh tức giận đứng lên, đem chăn gói tôi thật kỹ lưỡng, vỗ vỗ đầu tôi: “Ngoan, ở trong phòng chờ. Anh đi một chút sẽ trở lại!”
Tôi gật đầu: “Vâng.”
Cuốn lui vào trong chăn, nghe thấy âm thanh cửa ngoài bị mở ra.
Tiếng con trai quen thuộc truyền đến.
“A Tu, rốt cuộc cậu đang làm cái gì!” Phẫn nộ chỉ ngón tay lên trách cứ, cùng với âm thanh té rớt.
Là Lee? Tai sao anh ta lại ở chỗ này?
“Làm sao vậy?” Âm thanh lười biếng của Cố Mạc Tu truyền đến.
“Cậu tự xem đi, trên các mặt báo! Tiêu điểm BAD BLOOD: BLOOD cùng cô gái A ở trên cầu vượt nhiệt tình ôm nhau…” Âm thanh của Lee có vẻ rất tức giận.
Im lặng, truyền đến âm thanh rơi xuống.
Lòng khẩn trương co rút.
“Không chụp đến mặt là tốt rồi!” Cố Mạc Tu nói.
“Cái gì? Thái độ của cậu đây là gì! A Tu, tôi biết khi em gái cậu đi, cậu rất khó chịu, thế nhưng mọi thứ đã qua lâu rồi, sao cậu vẫn không thể buông tay được? Mỗi ngày đần độn như củ hành, rốt cuộc đang làm cái gì?”
“Lee, hôm nay anh tới để giáo huấn tôi à?” Tiếng nói của Cố Mạc Tu rõ ràng không vui.
“Cậu…” Lee chán nản, sau một lúc, bất đắc dĩ nói: “Công ty muốn dặn dò cậu một chút, ngày hôm qua mở đầu buổi hòa nhạc, đột nhiên cậu biến mất không có nguyên nhân. Cậu có biết, chuyện này làm công ty chịu bao nhiêu tổn thất không! Thân là người đại diện, tôi, gặp được nghệ sĩ như cậu, thật sự là hỏng cả tám đời!”
“Anh có thể lựa chọn từ chức!” Cố Mạc Tu nói.
“Cậu…” Lee chán nản: “Quên đi quên đi, tôi không muốn so đo cùng cái người vô tâm như cậu nữa!”
“Tôi sẽ quay về giải thích, hiện tại, không có việc gì chứ? Anh có thể đi được chưa?”
“Được, tôi đi! Nhưng mà nên nhớ sáng mai có buổi họp báo, sẽ chiêu đãi ký giả, buổi chiều có hai tiết mục phỏng vấn, một quảng cáo. Nhớ đến đúng giờ, đừng chơi trò biến mất lần nữa!”
“No problems!”
Âm thanh mở cửa.
“A Tu, cậu thật sự thay đổi rất nhiều.”
“Con người luôn phải thay đổi!”
Lee thở dài: “Cậu nên tự giải quyết cho tốt đi.”
“Bang!” Âm thanh đóng cửa.
Tôi có một chút kinh ngạc.
Lee nói đúng, Cố Mạc Tu đích xác thay đổi rất nhiều.
Tôi không có đủ tư cách để chỉ trích.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Tôi vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, không phát ra tiếng.
Tầm mắt nóng rực, cho dù nhắm mắt lại, cũng có thể cảm nhận được.
Anh sờ sờ trán tôi, giúp tôi quấn chăn kỹ lưỡng: “Anh phải đến công ty một chuyến. Có lẽ tối nay mới trở về. Đồ ăn người giúp việc sẽ đúng giờ đưa lên cho em. Nhàm chán có thể xem TV.”
“Anh từng ruồng bỏ em, nhưng em đã trả lại anh gấp mười lần. Cho nên, chúng ta bình đẳng!” Anh hôn hôn lên trán tôi: “Chào buổi sáng, công chúa của anh!”
Chính là hai bàn tay này, đi qua năm tháng, vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của tôi, dịu dàng vuốt ve trán tôi, lặp đi lặp lại động tác thiện lương.
Trong lòng ấm áp, ngay cả tay chân mang theo xiềng xích cũng trở nên ấm áp.
Về sau, là hy vọng, hay là hủy diệt, không tiếp tục nghĩ nhiều.
Tôi cũng chỉ chờ đợi kết cục. Mọi chuyện đã bất lực rồi.