Tôi lăn qua lăn lại suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một kết quả --- Triệu Viễn Phong ngoại tình.
Nhất định gã khốn này đã lén lút qua lại với người khác bên ngoài, không chừng bây giờ đang ở trong chăn anh anh em em với tình nhân nào đó rồi.
Thôi xem như mắt tôi bị mù đi, tôi nghĩ mình phải quên gã khốn này.
Tôi ở nhà gọi thức ăn ngoài hai ngày, nằm dài hai ngày, trong đầu toàn là Triệu Viễn Phong.
Anh ta nói, A Bạch, dậy đi, trễ rồi.
Tôi rúc vào chăn, hai mí mắt đánh nhau túi bụi, tôi lầm bầm nói, em không muốn, em buồn ngủ quá......
Anh ta kéo tôi ra khỏi chăn rồi véo mũi tôi nói, đi trễ sẽ trừ lương em đấy.
Trừ đi trừ đi, tôi dựa vào người anh ta, vậy anh ngủ xong nhớ đưa tiền đấy. . Đam Mỹ Hay
Anh ta như bị tôi chọc cười, luồn tay vào áo ngủ cù lét tôi, véo bụng tôi, tôi bị nhột cười khúc khích rồi cắn ngực anh ta, anh ta đè tôi xuống giường hôn......
Tôi mở mắt ra, bên kia giường trống rỗng, chỉ có Tiểu Hoàng đang ngủ.
Tôi chui vào chăn, hốc mắt đỏ lên. Anh ta sẽ không trở về nữa, sẽ không còn kéo chăn ra gọi tôi, A Bạch, dậy đi.
Tôi biết mình nên tìm một công việc mới, bắt đầu cuộc sống mới và quên sạch Triệu Viễn Phong.
Nhưng vừa ra khỏi cửa thì tôi lại nhịn không được chạy tới công ty anh ta.
Tôi đứng dưới lầu công ty anh ta không nhấc nổi chân.
Tôi muốn nhìn xem tiểu yêu tinh nào đã cướp mất gã khốn này.
Nhưng tôi chẳng phát hiện được gì cả.
Triệu Viễn Phong hệt như kẻ cuồng việc, miệt mài ngày đêm, đã quá nửa đêm mà văn phòng vẫn còn đèn đuốc sáng trưng.
Anh ta thuê nhà gần công ty, tôi lén lút tới ngó thử nhưng ngoại trừ Triệu Viễn Phong thì chẳng thấy ai khác.
Tôi theo dõi anh ta vài ngày, ngoại trừ phát hiện anh ta mê làm việc, quầng thâm dưới mắt ngày càng đậm thì yêu tinh nào cũng không thấy.
Thậm chí tôi còn nghĩ vì anh ta yêu công việc nên mới không yêu tôi nữa sao?