Bần Đạo Có Bệnh

Chương 23: Lại gặp Du Tử Tiên



Dịch giả: Seagate

---------------------------------

Hành Ca là Đạo Môn chi tú, trong tương lai sẽ chủ trì Đạo Môn, là cột trụ của võ lâm Trung Nguyên, chí ít thì bản thân nàng cũng cho là như vậy.

Đáng tiếc, rất nhiều người hình như vẫn chưa ý thức được điểm này.

Tỷ như Phỉ Nhiên Thù.

Phỉ Nhiên Thù a Phỉ Nhiên Thù, người thì phong hoa tuấn tú, cử chỉ lịch thiệp tao nhã, chỉ tiếc là ánh mắt có chút không tốt rồi.

------

Sau khi rời khỏi thiên hạ đệ nhất trang, hắn đề nghị thay đổi trang phục, tự nhiên là nàng vô cùng đồng ý. Dù sao một soái ca cùng với một mỹ nữ xinh đẹp sánh vai đi lại trên giang hồ, không tránh khỏi có chút quá chói mắt người khác.

Mãi đến tận khi nghe hắn nói, chỉ là nàng cải trang, mà hắn thì không cần, nàng mới phát hiện ra mục đích của hắn yêu cầu nàng cải trang, căn bản không phải che dấu tai mắt người, mà là......

"A Sở, hết trầm hương."

Một phòng trong khách sạn nào đó, một người nằm nghiêng nghiêng trên giường êm, hai chân nhịp nhịp, y phục tươi mới, áo choàng khoác hờ, tóc buộc túm bằng một cái khăn màu xanh lơ, ung dung tự tại, một tay đỡ cằm, một tay cầm sách, vô cùng có khí độ, không làm sao mà nói ra cho hết được vẻ phong lưu tuấn nhã...... Sách trên tay là một cuốn ngôn tình.

Trên gáy sách có tựa: Lang quân phong lưu cùng quả phụ xinh đẹp.

Nhìn sách biết kẻ đọc, người này chính là chấp chưởng thiên hạ trọng tài Phỉ Nhiên Thù.

Mà A Sở trong miệng hắn, tự nhiên là Hành Ca cải trang.

Cái gọi là cải trang, chỉ bất quá là lấy y phục nam nhân của Phỉ Nhiên Thù mà mặc vào.

Tuy rằng không biết vì sao Phỉ Nhiên Thù sống chết cũng bắt nàng mặc bộ y phục này, nhưng không thể phũ nhận, giờ khắc này nàng tóc búi lên cao, chân mày như kiếm, mắt lãnh như phượng, quả thực là có dáng dấp của một vị công tử tuấn tú xinh đẹp thoát trần.

Vị soái ca Hành Ca hiện nghe tiếng của Phỉ Nhiên Thù sai bảo, thở dài một hơi, tiến lên khêu lại cái lư hương, thêm vào đó vài miếng trầm hương.

"A Sở, trà."

Hành Ca rót ra một chén trà, đưa đến trước mặt Phỉ Nhiên Thù, đưa đến tận miệng mà đút cho hắn uống.

"A Sở, chân mỏi."

Hành Ca mười thành công lực, tự do ở trên chân Phỉ Nhiên Thù mà nhào nặn.

"A Sở......"

"Xin hỏi vị công tử này lại có cái gì dặn dò?" Hành Ca nghiến răng, lời nói rít ra, lại cố gắng nâng sức mạnh lên mười một thành công lực, ta bóp cho ngươi chết...ta bóp cho ngươi chết.......

Phỉ Nhiên Thù nhướng mày, uyển chuyển cười nói: "Không có gì, là muốn khen ngươi, làm rất tốt."

Hành Ca nhắm mắt lại, ta....nhịn.

Đúng rồi, đây chính là mục đích hắn muốn cho nàng cải trang.

Hắn nói, thiên hạ không thể một ngày không có Trọng Tài Giả, nếu như hắn cũng cải trang, ngược lại là bứt dây động rừng, vì lẽ đó hắn nhất định phải như ngày xưa bình thường hành tẩu giang hồ.

Mà Đạo Môn chi tú cùng thiên hạ trọng tài đồng hành chung với nhau, kẻ ngu cũng nhìn ra được có việc lớn sắp phát sinh, cho nên nàng nhất định phải cải trang.

Như vậy vấn đề phải giải quyết làm sao, cải trang như thế nào là tốt nhất? Thiên hạ ai ai cũng biết, hắn một người cô đơn, xưa nay không gần nữ sắc, thường thường không phải là Hàm Quang thì chính là Thừa Ảnh đi bên cạnh, cho nên nàng giả trang thành người hầu nam là tốt nhất.

Ta phi a, tin lời hắn nói thì hai mắt nàng đều mù rồi. Hắn rõ ràng đang tìm cho mình một cu li miễn phí!

Cái gì "Công tử Vô Song, lung linh lung linh Phỉ Nhiên Thù "! Cái vụ lung linh lung linh này có được, còn không phải là nô dịch người hầu làm nền để nâng mình lên hay sao?!!!

Làm nàng cứ tưởng bở, nhờ tường mạo mình xinh đẹp mà phải cần đến Hộ Hoa Sứ Giả đây!

Phản rồi phản rồi, thói đời điên đảo xem ra không sao hiểu rồi.

Lá gan người này quá lớn rồi, dám như vậy mà đối xử với thiên tiên như nàng, không cho chút giáo huấn hắn liền tự coi mình là chủ nhân. Hành Ca trong lòng cười gằn, vỗ bàn đứng dậy, quyết định rời nhà trốn đi!

Phỉ Nhiên Thù liếc mắt nhìn nàng ưỡn lưng lên đến mức thẳng tắp, nhìn ra có vẻ đặc biệt kiên nghị, liền tiếp tục đọc sách, chép miệng nói:

"Nhớ cầm theo chút bạc vụn, ta không muốn lại phải đi quán rượu chuộc ngươi." Nói xong tay lại lật qua một trang sách.

Bị nói trúng tim đen, Hành Ca hơi sững người, sau đó khí thế mười phần hừ lạnh một tiếng, một lần nữa tăng lên thanh thế, chẳng qua tính kiên nghị là có hơi giảm một chút, lượn đến bên cạnh hộp đựng tiền, bốc lấy chút bạc vụn.

Trước khi đi, vì Phỉ Nhiên Thù gợi ý cho Tần Miên Miên chơi ngải tương tư với Cố Thanh Cừ, Tần Miên Miên tâm tình liền có chút thoải mái, cho nên vung tay mà cấp không ít lộ phí, trong đó vốn tính luôn Hành Ca có một phần. Thêm vào nàng đoạn đường này đi theo làm tùy tùng cho hắn, một mực hầu hầu hạ hạ, không có công lao cũng có khổ lao, vì lẽ đó cầm tiền uống rượu vẫn là không một chút nương tay.

"Uống ít một chút." Phỉ Nhiên Thù lại nói.

Da đầu Hành Ca có chút hơi tê, giọng điệu này không đúng a...

Nghe làm sao cũng giống như vợ ở nhà khuyên nhủ chồng đừng làm con sâu rượu vậy...... Đáng ghét, tên Phỉ Nhiên Thù này, ngày ngày thường đem nàng sai khiến đến chóng mặt, hiện tại lại bày đặt ra vẻ hiền thê cái gì!

Phỉ Nhiên Thù nhìn bóng Hành Ca nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, buông xuống quyển sách trên tay.

Từ trên cuốn sách, rứt ra mấy tấm giấy.

Chim bồ câu truyền đến tin tức, Hư Nguyệt cung Hữu Hộ Pháp cùng Tử Kim giáo có quan hệ với nhau hay không còn chưa xác định, nhưng ám vệ tra ra ít manh mối, có liên quan đến triều đình. Tử Kim giáo nếu cùng triều đình có quan hệ, chuyện này, càng dễ giải quyết.

Mà Du Tử Tiên, đột nhiên được phong làm thái tử Thái Phó, được triệu hồi về kinh, nhưng tung tích hiện nay không rõ. Các cao thủ dưới trướng của Thái Học các, vẫn không xa không gần theo sát Phỉ Nhiên Thù cùng Hành Ca, mặc kệ mục đích là cái gì, dẫu sao vẫn chấn nhiếp được một ít thế lực muốn rục rịch.

Nghĩ đến ý đồ của Du Tử Tiên, giám thị là có, mà bảo vệ cũng có. Ván cờ này rõ ràng là Long Môn chi tú bảo vệ Đạo Môn chi tú, quả nhiên là dụng ý thâm sâu.

Nơi này là Ngũ Dương trang, cách Thương châu không xa, nếu muốn về Kinh Thành, bắt buộc phải đi qua đoạn đường này, Du Tử Tiên lúc này phải nên ở ngay gần đây mới đúng......

Phỉ Nhiên Thù đem tờ giấy nắm trong lòng bàn tay, hơi vận kình, giấy thành tro tàn.

------------------------------------

Ở bên ngoài, Hành Ca sau khi ra khỏi khách sạn, liền đi thẳng đến quán có rượu ngon nhất tại địa phương.

"Tiểu nhị ca, đem hai hủ...... A, một bình rượu ngon!"

"Ai nha, vị khách quan này, thực sự không tiện, mấy cái bàn này có người khác đã đặt trước. Người xem, có thể nào cùng với vị công tử bên kia, hợp lại thành một bàn?"

Hành Ca theo ngón tay của tiểu nhị nhìn tới.

Một người nam nhân tuổi còn trẻ đang khoác áo lông mà ngồi, bên cạnh bàn còn đặt lò sưởi tay, trên khuôn tuấn tú lại đầy khó chịu có một vệt hồng hồng, nhưng cả người lại lộ ra một luồng hàn ý tiêu điều.

"Tiểu Tiên Tiên!"

Hành Ca kinh ngạc thốt lên lên một tiếng, không nhịn được nở ra một nụ cười vui vẻ, nhanh chân tiến lên, vỗ một cái lên vai Du Tử Tiên.

Du Tử Tiên nhìn thoáng trên vai mình một cái, lộ vẻ không kiên nhẫn liếc mắt nhìn Hành Ca, tựa hồ không hề ngạc nhiên chút nào việc sẽ ở nơi này gặp mặt nàng.

Hành Ca lúc này đang chìm đắm trong vui vẻ, cố nhân tha phương gặp cảnh tương phùng, cũng không để ý đến hắn lạnh nhạt, vội vàng kêu tiểu nhị, gọi thêm mấy món ăn, lại hối thúc đem rượu, lúc này mới có tâm tư đánh giá Du Tử Tiên từ trên xuống dưới.

"Tiểu Tiên tiên, lúc này chỉ mới chớm đông, ngươi lại đem chính mình biến thành gấu, có phải là cơ thể không khỏe?"

"Ta thể chất yếu ớt, tóm lại là không bằng ngươi, da dày thịt béo, lại rất thích hợp qua mùa đông."

Hành Ca sờ sờ bên eo, cảm giác một lớp thịt thật dày, lập tức thay đổi đề tài, hỏi:

"Tiểu Tiên Tiên, ngươi tại sao lại ở chỗ này? Chuyện làm ăn ở Thành Tứ Phương không làm nữa rồi hả?" Dừng một chút, lại nhẹ giọng lại nói, "A, nói đến thành Tứ Phương thật là một nơi có phong thuỷ đắc địa thật, ngươi xem, ngươi là Long Môn chi tú, ta là Đạo Môn chi tú, chà chà, nhân tài ẩn dật; tiềm tàng nhân tài; rồng núp hổ nằm; rồng cuốn hổ phục a."

Du Tử Tiên trong mắt loé ra một vệt dị quang, nói: "Nếu ta nói, ta là một đường bảo vệ ngươi đến đây, ngươi tin sao?"

Hành Ca sững sờ một chút, lập tức mặt lộ ra vẻ sáng tỏ vẻ, nói:

"Ta vốn đã sớm nói qua, ngươi là yêu ta trong lòng lại khó thổ lộ, khắp nơi cùng ta đối nghịch, bất quá chỉ là muốn gây nên sự chú ý của ta. Ôi, đáng tiếc, ngươi thổ lộ quá trễ, trong lòng ta đã có người đẹp khuynh thành chiếm chổ rồi, hoa thơm cỏ dại bây giờ khó mà để vào mắt."

"Đẹp khuynh thành, là chỉ Phỉ Nhiên Thù?"

Du Tử Tiên có chút nghiến răng nghiến lợi, Hành Ca lại cho rằng hắn tức giận là chuyện đương nhiên, vì là trong lòng hắn có ý ghen tỵ, liền không nhịn được thở dài nói: "Không nghĩ tới ngươi đối với ta, cảm tình sâu như thế."

Du Tử Tiên cười gằn, căn bản chẳng muốn cùng Hành Ca nói chuyện dở hơi này, gã nói:

"Hắn là người đẹp khuynh thành trong lòng ngươi, vậy ngươi là cái gì trong lòng của hắn đây?"

Hành Ca nghĩ đến lúc tiến hành luận đạo trên Lăng Vân Phong, Phỉ Nhiên Thù có nói qua, chiếu y lời mà nói: "Đại khái là như tiên hạ phàm đi."

Du Tử Tiên miễn cưỡng ép xuống ngụm rượu đang trồi ngược lên yết hầu, ho lên, hắn mạnh mẽ trừng mắt nhìn Hành Ca một cái, chỉ tiếc là mài sắt không nên kim nói:

"Ngươi liền chưa từng nghĩ tới, ba năm trước võ học của hắn tăng nhanh như gió là bởi vì sao? Ba năm sau lần thứ hai ngươi đi một vòng lại vì cái gì mà quay về bên người hắn? Trên người của ngươi mang Bảo khí cũng không phải là ngày một ngày hai, vì sao ba năm trước không trở thành Đạo Môn chi tú, bây giờ lại bị hắn một tay đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió?"

Du Tử Tiên rốt cuộc nhìn thấy trên mặt Hành Ca có chút tối lại, uất khí trong lòng rốt cuộc cũng tan đi không ít.

Đúng rồi, nếu như tin tình báo của hắn không lầm, nàng có một thân thế vô cùng thê thảm, đúng ra không nên có khuôn mặt sáng sủa tươi cười như vậy mới đúng chứ.

Cha mẹ chết sớm, bị Trấn Hồn châu ký chủ dằn vặt ra một thân ốm đau, lại trước sau bị Phỉ Nhiên Thù cùng Nguyệt Vô Cực lợi dụng, lại rơi xuống núi khiến bản thân mất trí nhớ, tâm thần bị hao tổn, ngơ ngơ ngác ngác bị các phe phái có thế lực trên giang hồ đẩy lên đầu sóng ngọn gió...thân lầm vào hãm địa...... tình cảnh như vậy, thật là khổ không còn cái gì để nói, đã như vậy còn không tim không phổi, hào hào hứng hứng cái gì?

Du Tử Tiên nâng chén đến bên môi, nhìn ra Hành Ca có chút thống khổ, hắn khoái trá nhếch miệng mà cười.

Mãi đến tận khi Hành Ca cắn răng đập lên bàn một cái, Du Tử Tiên bên môi ý cười càng sâu.

Mãi đến tận khi ánh mắt Hành Ca trở nên đau thương, Du Tử Tiên trong lòng nhảy múa.

Mãi đến tận khi Hành Ca rốt cục mở miệng, nói:

"Ý của ngươi nói là hắn không phải mù, lại đi coi trọng tài hoa của ta, mà không phải vì coi trọng khuôn mặt xinh đẹp......?"

Du Tử Tiên một ngụm rượu phun ra ngoài.

Nữ nhân này thật không óc hay là đang ở đây giả ngây giả dại! Đầu óc như vậy, đến cuối cùng vì cớ làm sao mà lớn lên!

Ngay ở trong lúc Hành Ca đang tự luyến chính mình rõ ràng có thể dựa vào khuôn mặt xinh đẹp nhưng một mực lại cần nhờ tài hoa, mà Du Tử Tiên đang thật sự vội vàng muốn một phát bóp chết nữ nhân này, bên trong quán có mấy tay bợm lôi thôi lếch thếch vì cái bàn đặt trước mà xảy ra tranh chấp.

"Rõ ràng không có ai, tại sao gia gia ngươi không thể ngồi?"

"Ạch, mấy vị đại gia, đây là người khác đặt rồi......"

"Người khác là ai? Gia gia ngươi không nhìn thấy! Gia gia ngươi ngày hôm nay muốn ngồi! Người khác nếu có ý kiến, ngươi liền kêu hắn tới gặp gia gia!"

Tiểu nhị không dám ngăn cản, trơ mắt nhìn đám người này ngồi vào bàn, hắn gấp đến độ sắp khóc lên.

Hắn là người địa phương, lại há có thể không biết mấy tên này là người đến từ Thương châu Tào bang? Nhưng mà mấy cái bàn này vốn để cho tiêu cục Kim Đao Vương. Nếu là hướng về một bên mạnh hơn thì cũng xong, chỉ bất quá trước mắt hai nhà này khiêu khích nhau đã từ lâu, không ai chịu ai, đợi lát nữa đụng phải, không đánh nhau mới là lạ!

"Ơ, giữa ban ngày ban mặt, đây là mấy con chó ghẻ nhà ai, còn không mau mau trả lại bàn."

Đi kèm theo là một tiếng cười lạnh lùng chế giễu, một đám tiêu sư vén màn trúc, mang theo một thân phong trần mệt mỏi tiến vào bên trong.

"Chó ghẻ nói người nào!" Mấy tên thuộc Tào bang vỗ bàn đứng dậy.

Tiểu nhị mặt trắng xanh đứng giữa hai phe, tiến không được, lùi không xong, khuyên lại càng không dám, hận không thể tự mình hôn mê luôn cho rồi.

Hành Ca thấy thế, vội vã nói với Du Tử Tiên, "Chúng ta vội vàng ăn đi, nâng cốc uống xong, rút lui."

Du Tử Tiên ánh mắt lộ ra một vệt trào phúng, nói: "Đạo Môn của ngươi không phải tự xưng là đệ nhất thiên hạ môn phái hay sao? Ra tay một lần một lần đều ép cho triều đình một bước khó tiến, gặp gỡ chuyện như vậy, không phải là nên đứng ra hòa giải, mua danh chuộc tiếng một phen?"

Hành Ca mắng: "Ngươi không phải ngốc chứ? Hành tẩu giang hồ tất phải học qua 37 chiêu: chiêu thứ nhất chính là bớt lo chuyện người, lo ăn nhiều cơm."

Du Tử Tiên nghe vậy, tự tiếu phi tiếu nói: "Hành Ca a Hanh Ca, ngươi nhìn thế nào vẫn rất không giống như người trong Đạo Môn, hay là bởi vì việc kia......"

Hành Ca đang lúc một tay bốc thức ăn, tay còn lại nhấc theo bầu rượu uống ừng ực, bận bịu không còn biết trời đâu đất đâu, nhưng vẫn không quên hỏi một câu: "Việc gì?"

Du Tử Tiên từ lâu đã để chén rượu xuống, hắn bưng lấy lò sưởi, cười híp mắt nghiêng người sang, ở bên tai nàng nói:

"Bởi vì Diệu Thiện sư thái cũng chưa bao giờ dạy cho ngươi cái gì, ngươi vốn cũng không phải là nữ tu chân chính, chứ nói chi đến Đạo Môn chi tú."

Đồng tử của Hành Ca, vụt thu nhỏ lại, tay run lên, bầu rượu rơi xuống trên bàn, phát sinh ra một tiếng vang, phá vỡ bầu không khí có chút lạnh lẽo trong quán rượu, bởi vì hai phe kia gương cung bạt kiếm mà sinh ra. Tào bang cùng Kim Đao Vương tiêu cục, hai nhà đồng nhìn qua.

"Tiểu tử, muốn quản việc không đâu?" Một tên thuộc Tào bang cả giận nói.

"Không có a, không có a!" Hành Ca có chút gấp!

"Ngươi dử dội như vậy còn nói không có?! Được, ngày hôm nay gia gia sẽ tác thành cho ngươi!" Tên môn hạ Tào bang nhấc theo đao hướng Hành Ca đi tới.

Hành Ca trong lòng thầm hô không ổn, hướng qua phía Du Tử Tiên cầu cứu, vừa quay đầu lại, nào còn thấy Du Tử Tiên!

Hành tẩu giang hồ tất phải học 37 chiêu: chiêu thứ hai Du Tử Tiên hắn học được cũng không sai a —— bằng hữu gặp nạn thì mạnh thằng nào thằng nấy chạy nhanh cho nó lành!

Hành Ca tuy rằng tu luyện Tiêu Diêu Du tâm pháp hơi có chút tiểu thành, nhưng chưa từng học qua được một chiêu thức võ công nào, mắt thấy đại đao bổ tới, chỉ có thể dựa vào thân pháp nhẹ nhàng, tránh trái né phải, nhưng cũng là từng bước kinh tâm, chật vật không ngớt.

Tên thuộc Tào bang thấy nàng nhiều lần đều có thể né tránh được đao pháp của hắn, nhưng không chịu hoàn thủ, lại cho rằng nàng đang đùa bỡn hắn, trong lòng giận quá, liền ra mười thành công lực, đem đại đao vũ lộng đến Hổ Hổ Sinh Phong.(HHSP: đầy uy lực).

Hành Ca từ lúc hạ sơn tới nay, hoặc là nấp trong phố phường lừa bịp thiên hạ, hoặc trốn ở sau lưng Phỉ Nhiên Thù mà ăn ngon mặc đẹp, động khẩu thì quá nhiều, động thủ cơ hồ không có, nơi nào gặp quá khung cảnh bậc này, tự nhiên là bị cỗ sát khí áp bức dọa cho phát sợ, nàng một lần thất thố, đem mình vấp ngã rồi.

Mạng ta xong rồi!

Hành Ca chỉ cảm thấy một đạo gió mát bổ tới, sợ đến rụt cái cổ nhắm mắt lại.

Nín hơi một lúc lâu, Đao Phong sao còn chưa hạ xuống? Lại nghe được bốn phía một mảnh tiếng hít vào, tim của Hành Ca đập như trống chầu, lặng lẽ hí mở nửa con mắt, chỉ thấy một bóng người quen thuộc đứng ở trước người của nàng, nhất thời viền mắt nóng lên, nhào tới, bật hô: "A Phỉ!"

Phỉ Nhiên Thù ngang tàng mà đứng, một tay chắp sau lưng, song chỉ kẹp lấy lưỡi dao, nhẹ nhàng làm tan mất đao phong, sau đó khẽ vuốt thân đao, nói: "Ẩn ẩn hiện mây hồn, sắc vàng động kim quang, đúng là đao tốt."

Tên thuộc Tào bang, thậm chí tất cả người ở trong tửu quán này, một màn này e rằng cả đời khó quên.

Không chỉ vì người kia đang đứng dưới đao, động tác nhẹ nhàng như mây gió, ôn nhu tao nhã nói cười hóa giải đao phong. Mà bởi vì trên đùi vị tráng sĩ này hiện nay đang có một dòng nước chảy xuống...đừng hiểu nhầm...bởi vì Hành Ca mềm chân nên đeo trên đó mà khóc lóc.

"Ô ô ô, A Phỉ ngươi làm sao đến......"

"Ngươi mê rượu say khướt, việc xấu loang lổ, ta chuyên môn tới để nhặt xác."

"Ô ô ô, ngươi chậm hơn một bước liền thật sự nhặt xác rồi......"

"Quá đáng tiếc."

Hành Ca trợn mắt, người này có biết nói chuyện hay không?! Ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy được ý cười trong đôi mắt ấy.

Tư nhân như xuân sơn, nở ra nụ cười lưu quang thịnh.

Trong lòng của Hành Ca lập tức chấn động mạnh, thần hồn vì đó mà điên đảo, ở trong trăm ngàn ý nghĩ đang luân chuyển trong đầu, nàng mơ hồ bắt được một ý.

Một người như vậy, cứ như vậy mà nhìn nàng, ngay cả là khi hắn muốn gạt nàng, bắt nạt nàng hại nàng, nàng chỉ sợ cũng sẽ là đồng ý.

Sư thái a sư thái, tựa như ta đây giống như đồ nông cạn háo sắc, vậy có thể tu luyện thành công thuật Trường Sinh hay không?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv