Ledia lại ầm ỹ lại nháo, quyền đấm cước đá, thời điểm xuống lầu gắt gao bắt lấy tay vịn thang lầu không chịu buông tay. Nàng mắng cùng kêu to đưa tới rất nhiều người vây xem, bồi bàn khách sạn muốn tiến lên ngăn cản, bị cậu Gardner dùng mấy xu đuổi đi.
“Em nháo đủ chưa?!” Mary bị móng tay nàng sắc nhọn cào vài cái, cổ đau nóng rát. Nàng đem cánh tay nàng ta hung hăng bắt chéo hai tay ra sau lưng, dùng sức va chạm xương bánh chè của nàng. Nếu nơi này vẫn là Đại Hạ, nếu nàng vẫn là Nhân Hiếu công chúa, nàng cần gì chật vật như vậy? Đã sớm phái người đem nàng ta trói gô tha trở về!
Ledia đau hô một tiếng té trên mặt đất, hoàn toàn không thể đứng thẳng. Nàng dùng những lời ác độc nhất có thể nghĩ ra mắng Mary, nhìn về trong ánh mắt của nàng tràn ngập cừu hận làm người ta kinh hãi.
“Nhanh, đem nàng lên xe.” Mary trầm giọng hạ lệnh, cùng lúc đó, trong lòng đối với muội muội này thất vọng xuyên thấu. Nếu nàng ta không cùng quan hệ huyết thống, nàng tuyệt đối sẽ bất kể nàng ta chết sống.
Cậu Gardner nhìn mắt choáng váng. Mary như vậy ông vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, cổ khí thế hung ác bưu hãn kia không hề kém tên côn đồ Đông Luân Đôn.
Darcy cũng ngẩn người, nhưng thực mau hồi thần, ngoắc gọi hai gã bồi bàn tới đem Ledia bê lên xe ngựa, sau đó cho bọn họ mỗi người 1 bảng Anh tiểu phí. Nhóm bồi bàn phi thường ra sức, có một người thậm chí đem khăn tay của mình nhét vào miệng Ledia. Thế giới an tĩnh lại.
Khi xe ngựa đến phố Seyd, đầu gối Ledia đau nhức không thôi đã hoàn toàn khôi phục, lại có năng lực phản kháng. Mợ Gardner đi ra hỗ trợ đã trúng của nàng ta vài cái đạp, rốt cục đem nàng ta kéo vào phòng khóa trái lại.
(TP: KLQ nhưng con này phải tát chết mới hả)
Darcy sửa sang lại quần áo mình hỗn độn, đứng yên trước cửa phòng khóa chặt. Tất cả mọi người đều đi vào, người ngoài không nên vào, hắn chỉ phải ở trên sô pha phòng khách ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi. Giống như nhớ tới cái gì, hắn đi ra ngoài cùng xa phu mình nói chuyện, sau đó lại thực mau trở lại, sắc mặt phi thường âm trầm.
Trong phòng truyền đến tiếng Ledia bén nhọn chói tai, “Mary,chuyện này đến tột cùng là cái gì xảy ra? Vì sao Wickham nói hắn cùng với ta bỏ trốn là vì trả thù chị cùng Darcy? Gặp quỷ, hắn chẳng lẽ không đúng bởi vì yêu ta sao? Hắn nhất định đang nói dối!”
Mary trả lời có chút mơ hồ không rõ, sau đó Ledia bộc phát ra thét chói tai như hỏng mất, “Đều là của cô sai! Cô nên phụ trách! Nếu muốn cầu được tha thứ của ta, liền đem đồ cưới của cô ra đây, để cho ta cùng Wickham kết hôn! Lập tức! Lập tức!”
Mặt Darcy nhăn lại, khuôn mặt anh tuấn bao trùm một tầng hàn băng. Nếu Ledia là em gái hắn, hắn nhất định sẽ cho nàng một cái khắc sâu giáo huấn.
Không biết Mary nói gì đó, nàng hung tợn mắng, “Côlà quỷ ích kỷ! Cô phá hủy hạnh phúc của ta, chính cô cũng vĩnh viễn không chiếm được hạnh phúc! Ta hận cô!”
Tiếng tát tai chat chúa vang lên, theo đó là Ledia thảm thiết khổ hào cùng đồ sứ vỡ vụn lách cách.
Darcy rốt cuộc ngồi không yên, đánh xe trước cửa bồi hồi. Bộ pháp của hắn phi thường trầm trọng, thảm đều bị hắn đạp thành vết.
Cửa phòng rốt cục mở ra, Mary vẻ mặt mỏi mệt đi ra, thấy Darcy thì sửng sốt. Ở sau lưng nàng, vợ chồng Gardner bắt tay chân Ledia đem nàng nhấn ở trên giường, ý đồ làm cho nàng tỉnh táo lại, trong phòng một mảnh hỗn độn. Mary vội vàng quan cửa phòng, không nghĩ để hắn thấy càng nhiều trò hề.
Darcy cao thấp đánh giá nàng, phát hiện trừ bỏ trên cổ nàng có vết cào, trên mặt cũng không có vết tay sưng đỏ, sắc mặt âm trầm lạnh như băng thư hoãn.”nàng đánh cô ta, Mary tiểu thư?” Hắn thấp giọng hỏi.
“Đúng vậy, ta cũng là bất đắc dĩ. Nếu có thể làm nó tỉnh táo lại, ta không ngại đánh nhiều hai cái.” Mary nâng cằm, con ngươi ảm đạm lộ ra quật cường cùng thất vọng.
“Nàng thực hiện không có chút sai lầm, đây là giáo huấn cô ta nên được!” ngữ khí Darcy phi thường lạnh như băng.
“Nàng nhìn qua cực kỳ không tốt, một ly cacao nóng có thể cho nàng nhanh chóng khôi phục tinh lực. Còn có, miệng vết thương trên cổ nàng phải nhanh xử lý một chút, bằng không sẽ cuốn hút bệnh.” Hắn vừa nói vừa vươn tay, ý đồ vuốt ve vết thương của nàng.
Mary vội vàng tránh đi, khi cụp mắt đáy mắt lướt qua một chút chua sót. Hắn đối với nàng càng tốt, tâm tình của nàng lại càng khó chịu. Trải qua chuyện này, hắn cùng với nàng không còn có khả năng.
“Đi phòng khách ngồi ngồi xuống đi, ta mua thuốc, nàng có thể kêu người hầu giúp nàng xử lý miệng vết thương một chút.” Darcy thu hồi tay, lễ phép lui ra phía sau từng bước.
Xa phu rất nhanh đưa tới thuốc, nữ phó giúp Mary tẩy trừ miệng vết thương cùng bôi thuốc. Từng đạo dấu vết ở trên làn da tuyết trắng của nàng càng nổi bật nhìn thấy có vẻ ghê người, ánh mắt Darcy luôn không tự chủ được nhìn lại chúng nó, mâu sắc lạnh lẽo.
Hắn khống chế không được lửa giận đáy lòng hừng hực thiêu đốt, dùng ngữ khí ôn nhu hỏi, “Nàng kỳ thật không hy vọng Ledia cùng Wickham kết hôn, phải không?” khi nàng cùng Wickham đàm phán rõ ràng vận dụng kỹ xảo lấy lùi để tiến.
“Đúng vậy.” Mary khẳng định gật đầu.
Thấy quan điểm của nàng cùng mình giống nhau, Darcy âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nếu nàng hy vọng bọn họ kết hôn, hắn sẽ lập tức thỏa hiệp cùng Wickham, chẳng sợ Wickham đem bảng giá nâng lên tới 10000 bảng Anh. Vì làm cho nàng cao hứng, hắn nguyện ý trả giá đại giới.
“Tuy rằng để cho bọn họ kết hôn có thể cứu lại danh dự nhà Bennet, nhưng là ta không thể trơ mắt nhìn Ledia nhảy vào hố lửa. Hắn đối với nó hoàn toàn không có yêu, chỉ là vì trả thù, khi hắn chán ghét nó, nó sẽ phải trải qua cuộc sống như Địa ngục; khi hắn không thể từ trên người chúng ta lại ép tiền tài, bị vứt bỏ là kết cục duy nhất của nó. Tham lam là ác thú cắn nuốt nhân tính, trong lòng dân cờ bạc trừ bỏ tiền tài cái gì đều không có, vợ con đối bọn họ mà nói là có cũng được mà không có cũng không sao, thậm chí là trói buộc. Ác ngôn ác ngữ, quyền đấm cước đá, đói khổ lạnh lẽo, ta có thể tưởng tượng, đó sẽ là toàn bộ cuộc sống của Ledia.” Mary vừa nói vừa nhu ấn huyệt thái dương ẩn ẩn đau.
Darcy từ nữ trong tay phó tiếp nhận cacao nóng, đưa tới bên môi nàng, “Uống một chút đi, nghe nói cacao ẩn chứa thành phần làm cho người ta thả lỏng tâm tình. Ta hoàn toàn đồng ý quan điểm của nàng, cùng với làm cho cô ta lâm vào bất hạnh đáng kể, không bằng làm cho cô ta trải qua ngắn ngủi thống khổ. Tiếp qua vài năm, chờ tâm tính cô ta thành thục, cô ta tự nhiên sẽ hiểu khổ tâm của chúng ta.”
“Chỉ mong đi. Ta nghĩ ngài đã nghe thấy được, con bé hiện tại phi thường hận ta.” Mary cười khổ, tiếp nhận cacao nóng uống một ngụm, chất lỏng đắng chat mang ngọt lướt qua thực quản, ấm áp bụng của nàng. Nàng quả nhiên cảm giác tốt hơn nhiều.
“Nếu cảm thấy tốt một chút liền trên giường ngủ một giấc đi. Ta thật có lỗi, không thể mau chóng giải quyết chuyện này, ngược lại mang đến ưu phiền cho nàng.” đầu ngón tay Darcy khẽ nhúc nhích, muốn thay nàng sửa sang lại sợi tóc hỗn độn bên tai lại sợ hãi nàng tránh né.
“Không, đây vốn chính là chuyện nhà Bennet. Cho ngài tăng thêm rất nhiều phiền toái, nên cảm thấy thật có lỗi là chúng ta mới đúng.” Mary chân thành nói.
Darcy không nói gì. Hắn phi thường không thích hành vi Mary phân rõ giới hạn.
Hắn phụng phịu đứng lên, từ biệt nàng, “Như vậy gặp lại Mary tiểu thư. Nếu có chỗ cần giúp, nàng có thể tùy thời phái người tới tìm ta. Sắp tới ta sẽ vẫn ở Luân Đôn, đây là địa chỉ.” Hắn đặt một tờ thiếp tinh xảo lên bàn rồi rời đi.
“Gặp lại.” Mary tiếp nhận tạp phiến, vẫn nhìn theo xe ngựa của hắn đi xa.
Ngày đầu tiên Ledia lại ầm ỹ lại nháo còn đập rất nhiều thứ. Ngày hôm sau nàng bắt đầu tuyệt thực kháng nghị, Mary cùng vợ chồng Gardner không chút để ý đến. Nếu đói khát có thể làm cho nàng im lặng một chút, bọn họ còn vui mừng. Ngày thứ ba, nàng đem chính mình vùi vào trong chăn, một câu cũng không nói, ánh mắt nhìn ai đều mang theo cừu hận. Ngày thứ tư, Mary nhận được tin tức nhóm cô nhi Đông khu đưa tới, bọn họ chuẩn bị động thủ, thời gian là 9 giờ rưỡi buổi tối, địa điểm ở trong ngõ nhỏ bên ngoài quán rượu Sithton.
Quán rượu Sithton là chỗ kẻ lang thang cùng dân cờ bạc yêu thích nhất, hoàn cảnh phi thường phức tạp, huống chi còn là 9 giờ rưỡi buổi tối. Nếu một mình đi, Mary có thể tưởng tượng mình sẽ gặp bao nhiêu nguy hiểm. Nhưng Wickham sở tác sở vi chạm được giới hạn của nàng, không tận mắt thấy hắn bị giáo huấn, nàng thế nào cũng không cam lòng.
Lo lắng nửa ngày, khi sắc trời hoàn toàn hôn ám xuống, nàng thuê một chiếc xe ngựa hướng phố Gross chạy tới.
“Darcy tiên sinh, dưới lầu có một vị tiểu thư tìm ngài, nàng tự xưng Mary · Bennet.” Người hầu đứng ở cửa thư phòng, cung kính bẩm báo.
Ngòi bút đột nhiên dùng lực, cắt qua văn kiện, Darcy ném công vụ qua một bên vội vàng xuống lầu. Khi tới gần phòng khách tốc độ hắn chậm lại, bộ pháp trở nên tao nhã mà trầm ổn.
“Nàng tìm ta có chuyện gì, Mary tiểu thư?” Hắn ôn hòa có lễ nhìn cô gái đứng giữa phòng khách cúi đầu, đôi mắt thâm thúy trong nháy mắt dừng ở trên người nàng, phát hiện vết thương trên cổ nàng đã kết vảy, đường cong cứng ngắc trên bộ mặt hơi chút thả lỏng.
Mary đang quan sát bố trí nhà trọ này, nó có phong cách cùng trang viên Pemberley phi thường tương tự, nơi nơi đều là hơi thở thuần dương. Thấy Darcy, nàng vén làn váy lên đáp lễ hắn, “Ngài từng nói qua, nếu ta cần giúp có thể tùy thời tới tìm ngài, những lời này coi như đúng sao?”
“Hứa hẹn đối với nàng vĩnh viễn hữu hiệu.” Darcy thận trọng mở miệng.
Mary không được tự nhiên nhìn về phía khác, nhẹ giọng nói, “Như vậy, ngài nguyện ý theo giúp ta đi một chỗ sao?”
“Ta có thể biết là chỗ nào không?” Đáy mắt Darcy thấm ra một tia ý cười ôn nhu, bởi vì Mary ỷ lại mình.
“Quán rượu Sithton.” Con mắt Mary nhìn về phía hắn, chờ đợi hắn trả lời.
Darcy chỉ do dự một giây liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Hắn vừa phân phó người hầu chuẩn bị xe ngựa vừa từ ngăn kéo lấy ra một khẩu súng, thêm vài viên đạn.
Mary đi qua, nghiêng đầu nhìn động tác của hắn.
“Ngài không hỏi chỗ chúng ta đến sẽ thế nào sao?” Nàng nhịn không được hỏi.
“Đi tự nhiên sẽ biết. Nói sau, ta không thể cự tuyệt yêu cầu của nàng.” Hắn dùng ngữ khí cứng nhắc nói lời nói ái muội.
Bên tai Mary nóng lên, thẹn thùng quay đi.
Darcy cười tà nghễ liếc mắt nhìn nàng một cái, đưa tay giắt súng ở sau thắt lưng, ôn nhu nói, “Tốt lắm, chúng ta có thể xuất phát.”
Xe ngựa dựa theo Mary chỉ thị ngừng ở ngoài đầu ngõ quán rượu Sithton, có vài thiếu niên ngồi trong bóng đêm nhỏ giọng nói chuyện, thấy xe ngựa tới gần, trong mắt toát ra đề phòng. Mary nhìn qua cửa kính xe, hướng nhóm thiếu niên làm cái thủ thế. Nương ngọn đèn quán rượu thấy rõ gương mặt của nàng, mấy tên thiếu niên trầm tĩnh lại, không thể nhận ra gật gật đầu với nàng.
“Nàng biết bọn họ?” Darcy trầm giọng hỏi.
“Đúng vậy. Đợi lát nữa mời ngài xem một hồi trò hay.” Mary nhìn chằm chằm cửa lớn quán rượu, ngữ khí nhẹ nhàng. Nàng không có chút phát hiện sắc mặt Darcy âm trầm xuống.