Tôi gửi tin nhắn cho Lâm Thư biết, sau đó liền rời đi.
Lúc tôi quay về ký túc xá đã là buổi chiều, chỉ có mỗi mình Tưởng Dao đang ở trong phòng. Cô ta hình như đang định lấy nước để tắm gội, nhưng chắc là vì nhìn thấy tôi nên đã vội vàng chạy vào phòng tắm.
Kể từ khi tôi lớn tiếng với Tưởng Dao vào tối qua, tôi và cô ta đã hoàn toàn cạch mặt nhau. Thế nên mỗi lần nhìn thấy tôi, cô ta đều giống như đang nhìn thấy kẻ thù vậy.
Tôi cũng chẳng thèm đếm xỉa tới cô ta, bước tới bàn của mình và ngồi xuống.
Bàn của Tưởng Dao ở ngay bên cạnh bàn tôi, điện thoại của cô ta đang để ở trên bàn, không khóa màn hình và trùng hợp sao nó lại đang mở ở đoạn chat với Tiêu Nhuệ.
Tôi thề là tôi không cố ý xem trộm điện thoại cô ta. Nhưng tin nhắn của Tiêu Nhuệ thực sự rất bắt mắt, anh ta cứ gửi liên tiếp mấy tin nhắn.
"Bảo bối, hôm nay em đã đến nhà thi đấu của trường anh đúng không?"
Tin nhắn này đã khiến tôi phải chú ý. Hôm nay Tưởng Dao cũng tới trường thể thao bên cạnh để xem trận bóng rổ đó sao? Nhưng sao tôi lại không thấy cô ta?
Có lẽ vì không có người trả lời, nên hai phút sau Tiêu Nhuệ đã gọi tới.
Tưởng Dao đặt cho anh ta nhạc chuông riêng, thế nên khi điện thoại vừa rung cô ta đã vội vàng quấn khăn tắm chạy ra ngoài. Cô ta thậm chí còn không thèm xem tin nhắn WeChat trước, mà liếc nhìn tôi đầy tự mãn rồi bấm nút nghe.
Giọng nói tràn đầy vui mừng của Tiêu Nhuệ vang lên: "Bảo bối, hôm nay anh nhìn thấy em ở phòng tập thể dục, em đến trường anh sao không nói anh biết? Với lại sao hồi nãy em không đợi anh?”
Tôi bình tĩnh ngồi xuống bàn và bắt đầu tẩy trang, giả vờ như không nghe thấy gì.
Mà hai tay Giang Dao lúc này lại run mạnh, cô ta tắt loa ngoài với vẻ mặt sợ hãi rồi dùng ánh mắt dò xét, thận trọng liếc nhìn về phía tôi.
Sau đó cô ta lại nhanh chóng bước vào phòng tắm để nghe điện thoại, ngồi ở bên ngoài tôi chỉ nghe được những câu như: “Em quên nói với anh”, “Để lần sau đi, dạo này em bận quá” hay “Đợi em chuẩn bị tinh thần xong đã”.
Cô ta cùng Tiêu Nhuệ nói chuyện điện thoại tận hơn 10 phút. Khi cuộc gọi kết thúc, cô ta không tắm tiếp, mà lại đi tới chỗ tôi, nhìn tôi với vẻ mặt hoảng loạn.
Một lúc lâu sau,Tưởng Dao mới ngập ngừng hỏi tôi: “Mộ Châu Châu, hôm nay cậu đã đến trường thể thao bên cạnh sao?”
Tôi không nhìn lại cô ta mà bình tĩnh nói: “Ừ.”
Đột nhiên cô ta nổi giận, nổi điên giật chiếc lược trong tay tôi ném xuống đất nói: “Không phải cậu thường nói hội sinh viên có rất nhiều việc phải làm sao? Bận như vậy mà còn có thời gian sang trường bên cạnh xem bóng rổ? Hay là nói, cậu muốn sang đó để quyến rũ Tiêu Nhuệ? Mộ Châu Châu, mày đừng hòng cướp anh Tiêu Nhuệ của tao, anh ấy sẽ không bao giờ để ý tới loại con gái giả dối như mày đâu!"
"Cô bị điên à?"
Ánh mắt tôi lập tức trở nên lạnh lùng: “Cô nghĩ mình là ai cơ chứ? Tiêu Nhuệ lại là cái thá gì? Trước đây là tôi mắt mù mới đi thích anh ta. Bây giờ tôi thành tâm chúc phúc cho hai người ở bên nhau trọn đời."
Đôi mắt Tưởng Dao giật giật, cô ta lùi lại hai bước, tỏ vẻ bình tĩnh: “Mày tốt nhất nên nhớ lời mình nói, nếu không tao sẽ đi kể cho mọi người về bộ mặt thật của mày."
Tôi không quan tâm chút nào đến cô ta, nói: “ Nhặt lược của tôi lên."
Cô ta cau mày nói: "Tao không nhặt đấy, ai bảo mày đi xem Tiêu Nhụê chơi bóng rổ? Đây là cái giá mày đáng phải nhận."
“Được rồi, cô dứt khoát không nhặt nó lên phải không?” Tôi điềm nhiên hỏi lại.
Sau đó tôi đứng dậy, nhìn thẳng vào đôi mắt sợ hãi của cô ta, giơ tay hất tung tất cả mọi thứ trên bàn của cô ta xuống đất.