: Lặng im.
"Bóng đen?" Tang Du và Mục Dung đồng thanh kêu lên.
"Không sai, chính là cái bóng đen mờ mịt, giọng đàn ông pháp lực rất cao, tôi dùng hết vốn liếng mới miễn cưỡng đánh với hắn cỡ mười hiệp thôi, cũng may trong lúc quan trọng tôi lấy toả hồn liền quấn quanh người, nếu không một đòn kia đủ sức làm tôi hồn phi phách diệt rồi."
Mục Dung và Tang Du liếc nhìn nhau, hai người ăn ý nghĩ cùng một chuyện.
Bên trong cổ hoạ cũng xuất hiện một cái bóng đen, mời chào Tần Hoài An không thành liền đánh cô ấy thành tinh, hai chuyện này là cùng một người sao??
Ba mươi năm trước, nếu như bóng đen kia là người thì chí ít hắn cũng cỡ năm mươi tuổi.
Tang Đồng nhìn thấy vẻ mặt đại biến của Tang Du và Mục Dung, hỏi: "Hai người từng gặp bóng đen này à?"
Tang Du cuống quít xua tay: "Không có, em và Mục Dung chỉ là thấy kỳ quái thôi, người sống sao lại biến thành bóng đen được? Đúng không, Mục Dung?"
Mục Dung bất đắc dĩ nhìn Tang Du, vấn đề rõ bình thường, để Tang Du giải thích lại thành bất thường, khiêu khích hoài nghi của Tang Đồng, nhưng cô vẫn phối hợp gật đầu.
Tang Đồng khẽ cười: "Vậy à."
Mục Dung lặng lẽ đưa cho Tang Du ánh mắt, nhắc nàng ứng phó cẩn thận, tránh bại lộ ra La Như Yên.
Người sau vẻ mặt bất lực, đưa lại ánh mắt cầu cứu.
Mục Dung nhìn đến tâm mềm nhũn, trách cứ trong lòng cũng giảm đi nhiều.
Cô dời chủ đề, hỏi Tang Đồng: "Ấu linh tuy hung ác, nhưng bọn nhỏ rất đáng thương, cô có thể suy nghĩ lại cách giải quyết không?"
Không đợi Tang Đồng trả lời, Hách Giải Phóng hừ lạnh: "giải quyết? Nếu như thật có thể giải quyết, thì mấy người thích lo chuyện bao đồng ở dương gian nhiều như vậy làm sao lại cho qua tận ba mươi năm? Đám nhỏ đó rất khổ, hằng năm đến ngày giỗ lại phải tái diễn lại chuyện cũ năm đó, ba mươi năm qua Địa Phủ nghĩ ra vô số biện pháp, thế nhưng bóng đen kia lại giữ vài thứ của linh hồn mấy đứa trẻ này, loại tàn hồn này không thể nào vào được luân hồi, đến cả nơi tử vong cũng không thể thoát ra."
"Khu đất đó vừa được khai phá, coi như cửa hàng này đóng cửa thì sau này cũng sẽ có người khác đầu tư vào, quậy đến chết người thì làm sao??"
Hách Giải Phóng lắc đầu: "không có cách, ngày cả hai vị Thần Quân còn bó tay thì nói chi tôi, Mục Dung tôi khuyên cô tốt nhất không nên nhảy vào đống hỗ lốn này, an phận làm âm sai không phải tốt hơn sao? Những đứa nhỏ đó không có cách nào để tiêu diệt, khoản thời gian này có rất nhiều đạo sĩ thiện tâm, hoà thượng từ bi muốn giúp đỡ bọn nhỏ, đều không thành công."
"Tại sao?"
"bởi vì bóng đen kia chú tà pháp, kể cả nhẫn tâm giết sạch đám nhỏ, thì đến ngày trăng tròn tụi nó sẽ hồi sinh, đáng sợ hơn là; nếu như ai giết bọn nó, thiên đạo sẽ phán người đó tạo sát nghiệp, có gánh chịu sát nghiệp cũng không giải quyết được vấn đề, dần dà không còn ai xen vào nơi này nữa."
Mục Dung hơi giật mình, hôm nay cô cũng giết chết một ấu linh, xem ra thời hạn thi hành án của mẹ lại tăng lên rồi...
Cô cảm nhận được ánh mắt ân cần, vừa ngẩng đầu liền thấy ánh mắt của Tang Du, đọc được lo âu và tự trách bên trong đôi mắt, Mục Dung mỉm cười xem như an ủi Tang Du.
Kể cả cho cô cơ hội chọn lại, cô vẫn sẽ làm vậy. Cũng may Tang Đồng giúp cô gặp được mẹ.
Đường Khiết cho Mục Dung dũng khí làm lại cuộc sống, Đường Khiết không có trách cô, ngược lại còn nói Mục Dung không nên để âm nợ làm cho mệt mỏi, sống cho bản thân của mình đi. Thiết Vi Sơn thật ra không đáng sợ, chỉ cần nghĩ đến Mục Dung ở dương gian sống vui vẻ, tuy còn nhỏ đã không có cha mẹ che chở yêu thương nhưng vẫn có thể lớn lên trở thành cô gái xinh đẹp đến vậy, cho dù là ở Thiết Vi Sơn, Đường Khiết cũng sẽ cười
Ngày ấy, Mục Dung ôm miệng giếng khóc đến ruột gan đứt đoạn.
Mẹ cô nói: Mẹ vẫn luôn nghĩ con sẽ sống như thế nào, không có mẹ có bị người khác bắt nạt không, có ăn no mặc ấm không, có cô đơn tĩnh mịch không, có bạn bè ở bên cạnh con không, Thiết Vi Sơn không có nhật nguyệt, mẹ không thể biết con gái bảo bối của mẹ đã lớn bao nhiêu rồi, đi qua tháng năm thế nào, nhưng thấy con có thể bình an lớn lên là mẹ đã yên tâm rồi, con gái, đừng trách mẹ, là mẹ quá nhu nhược, mẹ không hối hận khi giết hắn, chỉ hối hận khi đó không nghĩ cho con nhiều hơn một chút, mẹ nên ráng sống để gánh chịu pháp luật để ở với con mới phải, Mục Dung, hứa với mẹ, đừng để âm nợ làm bản thân mệt mỏi, cũng đừng lo nghĩ quá nhiều, cứ làm chuyện con muốn làm đi...
Mục Dung rất biết ơn Tang Đồng, nên dù cho Tang Đồng lạnh nhạt đôi lúc móc méo cô, nhưng chỉ cần lúc Tang Đồng cần, cô sẽ dốc toàn lực giúp đỡ
Về phần cứu Tang Du, là Mục Dung cảm tâm tình nguyện lựa chọn.
Tang Du cúi đầu, nhân cơ hội mọi người không để ý, lén lút lau khóe mắt, nàng hiểu được tâm tình Mục Dung muốn truyền đạt.
Tang Đồng nhìn vẻ mặt hai người, sắc mặt cổ quái.
Trực giác nói cho cô biết: Tang Du và Mục Dung nhất định có chuyện giấu diếm cô, nhưng cái làm cô ngạc nhiên nhất chính là hai người này lúc nào lại ăn ý đến vậy???
Cũng may, Mục Dung không có hỉ phách và yêu phách, nếu không thì cô nhất định phải giáo huấn Tang Du một phen.
Ánh mắt Tang Đồng lại đặt lên mặt dây chuyền của Tang Du, dây chuyền này rõ ràng đã bị phá hỏng, tuyệt đối không có khả năng tự khôi phục!!
Nhưng hôm nay cô tận mắt nhìn thấy dây chuyền bảo vệ Tang Du, hơn nữa cường lực kia..
Tang Đồng đưa mắt nhìn Tô Tứ Phương, cường lực kia thuộc về Phật gia, chẳng lẽ Tô Tứ Phương âm thầm sửa chữa??
Ý nghĩ vừa loé, Tang Đồng lập tức phủ định.
Cô và Tô Tứ Phương quá quen rồi, cứ xem như Tô Tứ Phương rất có thể làm ra loại việc thiện này, nhưng Tang Đồng không cho rằng năng lực của Tô Tứ Phương có thể mạnh đến vậy.
Năng lượng mặt dây chuyền toả ra đã không còn thuộc phạm vi 'khí' nữa rồi, coi như để Tô Tứ Phương tu thêm năm mươi năm cũng chưa chắc có thể cụ tưởng hoá niệm lực được.
Thực lực người sửa mặt dây chuyền đã vượt ngoài sự nhận biết của Tang Đồng, có khi đã vượt qua phạm trù 'Người' luôn!
Quốc gia thật sự có đại năng giả kiểu này sao? Nếu có, thì phải ở trong cục mới đúng chứ!
Tang Đồng đem tất cả những người cô quen biết đánh giá một lần, cũng không nghĩ ra được là ai.
Mọi người trong phòng đều có tâm tư suy nghĩ khác nhau, trong phòng khách yên tĩnh lạ thường.
Mục Dung nhìn ngoài cửa sổ, trời tối rồi cô thì bị tạm thời cắt chức, khoản thời gian này đều do Hách Giải Phóng làm thay cô.
Hách Giải Phóng đứng dậy: "Không còn sớm, tôi phải đi "
"Tôi tiễn cậu "
"Được."
Hai người một đường im lặng đi đến bệnh viện thành phố Sơn Dương.
"Ba tháng này vất vả cậu, mấy ngày nay tôi đang xếp kim nguyên bảo, vài hôm nữa đốt cho cậu."
"Cô mua là được rồi, không cần tự tay xếp đâu."
Mục Dung kinh ngạc hỏi:" không phải cậu nói tiền Địa Phủ mỏng, tự tay tôi làm mới tốt à?"
Hách Giải Phóng cười cười, ngẩng đầu nhìn đèn đường đối diện: "Nguyên bảo cô xếp càng lúc càng tinh khiết, mấy hôm trước cô đốt làm túi tôi tê rần, kim quang lóng lánh, ngay cả chỗ để giấu cũng không có nữa là. Sau này cứ đi mua đi, mỏng thì mỏng ít ra cũng có thể lấy ra xài, với cả tôi cũng tích lũy được một mớ rồi, chờ cô chết đống tiền này mới xài được, đủ để chúng ta tiêu xài hoang phí ngàn năm dương gian."
Mục Dung cười: "Người tham tiền như cậu cũng biết thoả mãn à?"
"Tôi sống hơn trăm năm rồi, đã cảm thấy cái gọi là vô tận thời gian này quá dài rồi, dương gian ngàn năm, Địa Phủ vạn năm, tôi nghĩ cũng không dám nghĩ, đến lúc đó Địa Phủ có còn hay không tôi cũng không biết, tiền xài không hết thì cũng vậy thôi."
"Cậu nói mà không sợ phạm kỵ à, Địa Phủ sao lại biến mất được? Chỉ cần lòng người còn ác niệm thì Địa Phủ sẽ càng lúc càng nhiều người, đừng nói một ngàn năm, có là một vạn năm cũng không biến mất, cùng lắm là đổi hình thái tồn tại thôi."
"Đi thôi, trễ rồi, cô cũng trở về đi."
"Ừm."
Mục Dung quay người, Hách Giải Phóng đột nhiên gọi cô lại: "Mục Dung!"
"Sao?"
"Sau khi trở về cô có chút thay đổi, tôi sẽ không khuyên cô nữa, chỉ muốn cô ngàn vạn lần nhớ cẩn thận, đừng chết đó."
"Tôi biết."
"Sau này có gì cũng đừng chịu một mình, cứ gọi tôi, bọn mình quen biết nhau hơn 160 năm rồi."
"Cám ơn cậu, Hách Giải Phóng."
"Cút đi! Đại gia đây là muốn thay cô làm trâu làm ngựa."
Mục Dung cười, vẫy tay tạm biệt.
Hách Giải Phóng đứng trước cửa bệnh viện nhìn Mục Dung biến mất mới bắt đầu bận rộn làm việc.
Mục Dung không có trở về Hân Hân gia viên, mà là đi tới toà nhà thương mại.
Toà nhờ lớn đen kịt một màu, bên ngoài đường biên an toàn chỉ có một cái lều vải, bảo vệ đang ngồi trong đó chơi game.
Cổ tay Mục Dung khẽ đảo, bút lông xuất hiện trên tay cô, cô nhún chân bay lên nóc nhà, từ phía trên bắt đầu vẽ bùa.
Lần này Mục Dung vẽ rất chậm, mỗi một bút đều dụng tâm, không để sót bất kỳ ngóc ngách nào, dùng hết sáu giờ, Mục Dung mới hạ bút. 'đoàng' một tiếng, cả toà nhà được kim quang lóng lánh bao phủ.
Pháp tường này không có tính công kích, Mục Dung hi vọng có thể tạo cho bọn nhỏ chết oan một cái hoàn cảnh bình hoà hơn chút, vô tri vô giác tịnh hoá lệ khí trên người đám nhỏ.
Mục Dung không đi vào quấy rầy đám nhỏ, trực tiếp đi về nhà.
Tang Đồng nhân lúc Tang Du đang ngủ, cô cẩn thận kiểm tra mặt dây chuyền, thậm chí còn mạo hiểm phân ra một ít Nguyên Thần đi vào bên trong mặt dây chuyền.
Cách làm này rất nguy hiểm, nếu như bên trong mặt dây chuyên là năng lượng có tính công kích, một ít Nguyên Thần của cô rất có thể sẽ bị đánh tan.
Tuy sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng Nguyên Thần bị khuyết thì không thể đảo nghịch lại, tinh thần lực của cô sẽ bị giới hạn ít nhiều, ảnh hưởng tu vi.
Nhưng Tang Đồng cảm thấy mình nhất định phải làm như vậy, mạo hiểm chút cũng đáng.
Sở dĩ cô tu tập đạo pháp, thậm chí hi sinh thanh xuân của mình để gia nhập cục xử lý sự kiện đặc biệt, chính là vì muốn bảo vệ em gái của mình, tất cả tai hoạ ngầm bên người Tang Du, cô đều muốn trừ khử.
Mấy phút sau, bỗng nhiên Tang Đồng mở mắt, mồ hôi rịn ra đầy mặt, bên trong mặt dây chuyền không có công kích Nguyên Thần của cô, nhưng tràng cảnh xung quanh làm cho Tang Đồng khiếp sợ!
Bên trong mặt dây chuyền là cả vùng biển xanh, niệm lực hoá thành biển cả, mênh mông không gợn sóng, khí tức tản ra vô cùng nhu hoà
Niệm lực dịu dàng đẩy cô ra, lực lượng cường đại đến không thể phản kháng, lại không chút hung tính.
~~~