Tang Đồng đứng trước mặt mẹ Sa: Ngày mai là thất đầu của Lý Hàn Sở, có thể tránh được một kiếp này hay không tôi không cam đoan, các người cố gắng tỉnh táo đi."
Đám người rời khỏi Sa gia, lên xe cảnh sát chạy về nhà của Mã Hoằng Thịnh.
Bầu trời tối tăm mờ mịt, không phân biệt được nổi thời gian, mưa to ròng rã một ngày một đêm, lại không có chút dấu hiệu sẽ giảm hay ngừng lại. Nhà Mã Hoằng Thịnh là một căn biệt thự độc lập, hai vị cảnh sát trấn thủ trước cửa nhà, nhìn thấy đội trưởng Lưu liền đi lên đón: "Gõ cửa mà không ai ra mở, công tơ điện vẫn mở."
"Lập tức gọi công ty quản lý đến, kêu bọn họ mở cửa."
"Vâng."
Công ty quản lý xác minh xong lệnh kiểm soát liền lấy một cái máy giải mật mã đặt trên cửa nhà Mã Hoằng Thịnh, hơn mười phút sau 'tít' một tiếng,cửa mở.
"Cám ơn công ty đã phối hợp, anh đi về trước đi, chúng tôi phải phá án."
Vào nhà Mã Hoằng Thịnh, mỗi một bước đi đều phát ta tiếng nước 'lẹp bẹp'
Mục Dung kéo Tang Du đến bên cạnh: "Theo sát tôi."
Tất cả nhân viên cảnh sát mở chốt súng lên đạn, tinh thần đề phòng đồng loạt bật.
Nhìn xung quanh tầng trệt một lần, phát hiện nhà Mã Hoằng Thịnh đều là nước lênh láng, nhưng tất cả vòi nước trong nhà đều không rỉ nước.
Tang Đồng cầm đào mộc kiếm trong tay dẫn đội, đội trưởng cầm chặt súng đi bên cạnh Tang Đồng. Mục Dung che chở Tang Du đi phía sau, đằng sau lại thêm mấy vị cảnh sát, cuối đoàn là Tô Tứ Phương và Tằng Thiên Hàm.
Trên lầu cũng đọng nước, nhưng không nghiêm trọng như dưới tầng trệt, đám người theo thứ tự kiểm tra từng gian phòng, lại không thấy mẹ của Mã Hoằng Thịnh đâu, chỉ có toilet là chưa nhìn qua.
Hai vị cảnh sát nâng cao súng, một trái một phải đứng trước của phòng vệ sinh, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng nước chảy. Mục Dung chắn trước người Tang Du, tay nắm chặt trấn hồn phù, chuẩn bị tùy thời chiến đấu.
Tang Đồng chậm rãi kéo cửa toilet ra, tiếng nước thuận theo khe cửa truyền đến, chui vào lỗ tai của mọi người.
'Ầm' một cái, cửa toilet mở toang, hai nhân viên cảnh sát đưa họng súng vào trong, đập vào mắt người là một màn tuyệt vọng.
Bồn tắm trong toilet đầy nước, một nam một nữ dùng tư thế xám hối quỳ gối trong bồn tắm, hai tay mềm oặt buông xuôi bên cạnh, mặt hai người lại ở trong nước.
'Tí tách, tí tách'
Nước trong vòi sen nhỏ xuống, tạo nên tầng tầng gợn sóng trên mặt nước, Tang Du che miệng lại, Mục Dung xoay người chặn tầm mắt của nàng: "Hai chúng ta ra ngoài đi."
"ừm."
"Đội trưởng, làm sao giờ?"
"Đồng chí Tang?"
"Trước đem bọn họ ra phòng khách đi."
Tang Đồng nhìn vào bồn tắm,trong bồn tắm lắng động một lớp bùn đất: "Đem bùn đất này đối chiếu với bùn đất ở sông Diệp Lâu, nhanh lên!"
"Vâng"
Mặc dù đã có kinh nghiệm từ sự kiện của Mã Hoằng Thịnh, nhưng ngay thời điểm lật cha mẹ Mã Hoằng Thịnh lại, mấy vị nhân viên cảnh sát vẫn không khống chế nổi, kinh sợ hô lên.
Biểu cảm của cha mẹ Mã Hoằng Thịnh giống như đúc Mã Hoằng Thịnh, chậm chí còn quỷ dị khủng bố hơn.
Bởi vì hai vợ chồng này có tư thế chết hơi đặc biệt, nên dẫn đến con mắt hai người lòi ra nghiêm trọng, tựa như một trái bóng bàn cắt làm đôi úp lên mắt hai người.
Màu mắt đỏ như cua luộc, bộ mặt tím xanh, trên mặt tươi cười y như Mã Hoằng Thinh.
Mục Dung thấy thi thể đang được mang ra liền che mắt Tang Du: "Đừng nhìn."
"Ừm."
Nước trong bồn tắm bởi vì bị động mà đục ngầu, có mấy chỗ nước tràn ra mép bồn, chảy xuống đất. Đội trưởng cảnh sát lau lau mồ hôi, tiến đến bên cạnh Tang Đồng nhỏ giọng năn nỉ: "Lãnh đạo, vụ án này liên tục xảy ra án mạng...cái chức đội trưởng này của tôi sợ là giữ không được nữa, cái này..."
"Yên tâm, chờ khi kết thúc việc này tôi sẽ viết báo cáo cho anh, loại chuyện này cảnh sát các anh không có năng lực xử lý."
"Cám ơn, thật sự cám ơn ngài."
Có được mười sáu năm kinh nghiệm làm âm sai khiến Mục Dung lâm vào suy tư, cô từng gặp được loại oan hồn giống như Lý Hàn Sở, linh hồn loại này chấp niệm rất sâu, không có e sợ, chỉ cần còn cừu hận, không đạt được mục đích tuyệt không bỏ qua, trừ phi bị triệt để hàng phục, nếu không sẽ không từ bỏ báo thù, thậm chí ai cản đường bọn họ cũng sẽ gặp nạn.
"Tang Đồng!"
"Sao?"
"Sa Lượng! Sa Lượng gặp nguy hiểm rồi.!"
Tang Đồng chùn tâm, ba mồm Mã gia đã chết rồi, như vậy mục tiêu tiếp theo của Lý Hàn Sở chắc chắn là Sa gia!
"Lưu đội trưởng, anh theo tôi, những người còn lại ở lại thu thập mẫu, phong tỏa hiện trường lại, đem thi thể về đồn công an, chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật, các người cũng không nên ở chỗ này quá lâu."
"Vâng."
Đám người phi nước đại lên xe cảnh sát, Mục Dung vốn muốn để Tang Du về trước, nhưng cô nhớ lại lời Tang Đồng từng nói: Tang Du đi theo bên người bọn cô an toàn hơn.
Chạy như trâu hút đến Sa gia, gõ cửa lại không có ai mở. Lưu đội trưởng quyết định thật nhanh, nâng súng nhắm vào khóa cửa, Tang Đồng ngăn lại: "Đừng, ở đối diện có người, ảnh hướng lớn lắm."
"Vậy giờ sao? Gọi công ty đến phá cửa sẽ không kịp!"
"Giữ bí mật a~" Tang Đồng ấn pháp quyết hướng khóa cửa, tốc độ kinh hoàng đọc chú ngữ 'két' một tiếng, cửa mở. Lưu đội trưởng há to miệng, hóa ra truyền thuyết là có thật, sống bốn mươi mấy năm mới được chứng kiến.
Đã sớm nghe nói quốc gia có một cục thần bí thuộc sự quản lý trực tiếp từ trung ương, chuyên môn giải quyết các vụ án mà cảnh sát không thể giải quyết, ông luôn nghĩ cái này là do người bịa đặt ra, hóa ra lại là có thật!
Nhìn thấy nước đọng trên đất, Tang Đồng thầm nghĩ không tốt, nắm chặt đào mộc kiếm xông vào toilet.
Cha của Sa Lượng nằm bất tỉnh nhân sự ở phòng khách, con Sa Lượng và mẹ Sa lại lấy tư thế quỳ gối trong bồn tắm giống như vợ chồng Mã gia, phía sau bọn họ, còn có một bóng người đang đứng.
Không, phải nói là một cái thủy ảnh, nước đục ngầu lưu chuyển tạo thành một cái hình người, lúc này đang nắm lấy cổ của mẹ con nhà họ Sa nhần vào trong nước.
Trên mặt nước vẫn còn bong bóng! Lý Hàn Sở chưa thành công!
Tang Đồng hô lớn: "Đừng bắn"
Đồng thời giơ lên đào mộc kiếm bổ xuống cánh tay của Lý Hàn Sở, 'thủy nhân' Lý Hàn Sở bị chặt đứt hai tay, 'soạt' một tiếng, nước bẩn chảy ra lênh láng.
Hắn quay đầu, gào thét nhìn Tang Đồng.
Hai tay bị chặt đứt trong nháy mắt sống lại, lần nữa nắm lấy cổ hai mẹ con nhấn xuống nước.
Tang Đồng dàn búa lên đào mọc kiếm, hai tay cầm kiếm trước ngực: "Hoàng Thổ, tới!"
"Oanh" một cái, lá bùa bốc cháy, đất cát phun về phía thủy nhân.
'Ngũ hành tương khắc, nước tới đất ngăn.
Thủy nhân bị đất khô áp chế, dần dần biến thành bùn loãng, thủy nhân cũng bị thu nhỏ lại một nửa.
"Cứu người!"
Tăng Thiên Hàm và đội trưởng Lưu chạy tới, lôi mẹ con Sa Lượng ra khỏi bồn tắm, bất quá biểu cảm của hai mẹ con cùng người nhà Mã Hoằng Thịnh lại gần giống như.
"Tiểu Tang Đồng, làm sao giờ?"
"Còn thở không?"
"Còn!"
"Trước đưa họ vào phòng làm biện pháp cấp cứu đơn giản đi, gọi xe cứu thương đến, bọn họ chỉ bị yểm mê hồn thôi, Tằng Thiên Hàm nhanh xử lý."
Tang Đồng nhảy khỏi toilet, tay phải cầm đào mộc kiếm, tay trái cầm một xấp bùa vàng, nhìn kỹ sẽ thấy bên trong có đầy đủ 'phong thủy lôi thủy hỏa thổ.'
Tằng Thiên Hàm và Lưu đội trưởng nhanh chóng lôi người kéo tới phòng, bao gồm luôn cả cha Sa Lượng.
Lưu đội trưởng làm mấy lần hô hấp nhân tạo lại không cách nào ép nước ra ngoài, hắn quay đầu nhìn Tằng Thiên Hàm, thấy đối phương vậy mà đang hút thuốc, quát: "Cứu người đi cha, đến lúc nào rồi còn hút thuốc!"
Tằng Thiên Hàm dựng ngón tay lên môi: "Xuỵt, giữ bí mật nha."
Tằng Thiên Hàm cầm điếu thuốc, lấy cái trống da trong balo ra, lắc lắc, tiếng hát có âm sắc đặc biệt vang lên: "Mặt trời lặn phía tây, Thiên Long tận thượng, Hải Hổ hạ Cao Sơn, thượng Thiên Long hô mưa hoán vũ, hạ Hải Hồ cản đất cản đê, Hồ hoàng tọa nưới núi cao, tạ thế thanh phong rời thiên võng..."
Điều binh quyết trọn vẹn ngàn chữ, lại lấy giọng cổ quái hát ra, Lưu đội trưởng nghe mà tê cả da đầu. Hát xong chữ cuối cùng, Tằng Thiên Hàm đột nhiên rùn mình, khí chất cả người cũng thay đổi, hai mắt lóe lửa, Tằng Thiên Hàm âm sắc lạ lẫm, giọng nói già nua cất cao giọng: "Chuyện gì mời bọn ta xuất sơn?"
Tang Đồng cảnh giác nhìn thủy nhân cao cỡ nửa người: "Lý Hàn Sở, đừng làm chuyện ác, ngươi khi còn sống hi sinh vì nghĩa, nếu biết quay đầu ta sẽ không diệt ngươi."
Thủy nhân cao cỡ nửa người không ngừng lay động, gào thét nhìn Tang Đồng, 'soạt' một tiếng hóa thành vũng nước, đọng trên mặt đất, chảy xuôi về chỗ mẹ con Sa Lượng.
"Không biết cao thấp!"
Tang Đồng nhìn cũng không nhìn, chuẩn xác lấy ra lá bùa màu vàng có chữ 'Lôi' dán vào đào mộc kiếm.
"Lôi điện, tới!"
Lôi điện chặn đứng đường đi của Lý Hàn sở, nước bẩn trên đất liều mạng nhục nhích, thỉnh thoảng phát ra tiếng rống phẫn nộ.
Tang Đồng còn chưa kịp mở miệng, Lý Hàn Sở lại bắt đầu chuyển động, lần này hắn chuyển phương hướng, hướng về phía ban công chạy.
"Muốn chạy?!"
Tang Đồng cầm đào mộc kiếm đuổi sát phía sau, nhưng cô đánh giá thấp oán khí của Lý Hàn Sở, 'rầm' một tiếng, Tang Đồng che mặt, kinh sợ kêu lên.
"Chị!"
"Đồng sư tỷ!"
Lý Hàn Sở đột nhiên tạo ra vô số giọt nước, tựa như viên đạn bắn ra tứ phía, tất cả ban công bằng cửa kính đều vỡ tan tành, tiếng mưa 'rầm rầm' truyền vào trong phòng.
Lý Hàn Sở lại biến trở về thành thủy nhân cao nửa người, đứng trước ban công, vung cánh tay lên, hạt mưa ngoài cửa sổ đột nhiên thay đổi phương hướng. Dùng tốc độ sét đánh không thèm tránh bữa ăn cùng tụ về chỗ Lý Hàn Sở.
Lý Hàn Sở lại dùng tốc độ ánh sáng cấp tốc bành trướng, trong chớp mắt thủy nhân cao nửa người biến thành 'quái thú' cao đến trần nhà. Tứ chi như cái cột đình, nắm đấm như cái bình lớn, nước đục ngầu hòa lẫn nước mưa, chảy xuôi chảy dọc toàn thân cự nhân!
~~~~~~~~