"Công ty thuê xe chắc chốc nữa mới đến, hay là chúng ta đi lên đài quan sát phía trước tham quan chút đi."
Bốn người dựa vào sự chỉ đường của Tằng Thiên Hàm đi đến Diệp Lâu sông, quả nhiên có một đài quan sát xây trên mặt nước. Bên bờ có mấy con thuyền nhỏ, nhưng trên truyền lại không có người, trên sông cũng không thấy thuyền lớn.
"Chị Đồng Đồng, bên kia có thuyền kìa, hay chúng ta thuê một chiếc được không?"
Tang Đồng gật đầu cười, đại khái đã đoán ra được đang xảy ra chuyện gì, cô nhìn Mục Dung, người sau lắc đầu.
Trong trạng thái nhục thân cô đâu nhìn thấy được gì, hơn nữa không biết có phải cô bị ảo giác không mà từ sau khi đột ngột té xỉu kia, Mục Dung phát hiện ra ngũ giác của cô hình như bị oxy hóa một chút, lúc trước khi ở nhục thân hên xui có thể thấy được chút khí thể, nhưng hiện tại thì không còn xuất hiện nữa.
Bốn người đi đến nơi thuyền nhỏ đang đỗ, cũng cùng lúc này có một người phụ nữ trung niên vẻ mặt tiều tụy, hai mắt sưng đỏ ngược hướng cũng đi đến. Tang Đồng dừng bước, ánh mắt bốn người cùng nhau nhìn về người phụ nữ.
Người phụ đi đến cây liễu rũ, nơi đó có mấy người đàn ông đang ngồi, ngồi vây thành một vòng tròn để đánh bài.
Người phụ nữ hình như quen biết mấy người đàn ông này, mấy người đó trò chuyện gì đó, một người đàn ông trong đám ném bộ bài trong tay, lớn giọng quát người phụ nữ, lại còn đứng lên đẩy bà một cái.
Mục Dung thấy cảnh này trong lòng liền nổi giận, cô ghét nhất là đàn ông đánh phụ nữ, bất luận là quan hệ ra sao.
Cô bước nhanh về phía trước, người phụ nữ nằm sấp trên đất, hữu khí vô lực khóc: "Dì gì ơi."
Tang Du theo sát phía sau, thay Mục Dung đỡ người dậy.
"Ông dựa vào cái gì đẩy người ta?"
Mục Dung sấn tới, ánh mắt lạnh lùng, lạnh nhạt nhìn người vừa đẩy người, tựa như nếu không được một lời giải thích sẽ lập tức bạo tẩu.
Người đàn ông cao cỡ Mục Dung, hắn nhìn người phụ nữ đang thút thít phía sau cô, xong lại nhìn Mục Dung: "Cô là người của bà ta à?"
"người nào cũng không phải, chỉ đi ngang qua, muốn hỏi ông dựa vào cái gì vô duyên vô cớ đẩy ngã người ta?"
Người đàn ông thấy Mục Dung chỉ là du khách, liền lập tức đứng thẳng, giọng điệu bực bội: "Liên quan gì cô? Một đứa nhỏ thì bớt lo chuyện bao đồng đi! Đi dùm đi!"
Người đàn bà được Tang Du đỡ lấy đột nhiên lao lên, té nhào dưới chân người đàn ông, ôm lấy bắp đùi hắn khóc ròng nói: "Xin các người, nếu các người sợ tôi thiếu tiền thì tôi để các người viết giấy nợ, chờ đến lúc bán được nhà lập tức trả cho các người mà, người khác đều là bạn vạn rưỡi sao đến con trai tôi thì các người không chịu vớt, con trai tôi vẫn còn vị thành niên mà, sinh nhật mười tám tuổi còn chưa qua, cha nó mất sớm hai mẹ con tôi nương tựa nhau sống, xin các người phát lòng từ bi với!"
Người đàn ông bất dắc dĩ kia muộn phiền, hắn ngồi xổm xuống, thở dài một hơi: "Chị ơi, chị đứng lên dùm tôi đi, tôi cũng có con trai con gái, tôi hiểu mà, nhưng cái gì cũng có quy tắc của nó, chị đừng làm khó bọn tôi có được không? Hơn nữa chính phủ cũng đã từng phái đội tìm kiếm đi vớt mà, chính phủ đã bỏ rồi chị cũng bỏ qua đi, ngày ngày đến đây người ta thấy sẽ hiểu lầm bọn tôi chết! Tôi cũng là cha của hai đứa nhỏ mà chị!"
Người phụ nữ nghe xong, chậm rãi buông lỏng cánh tay, tuyệt vọng khóc rống. Thông qua cuộc trò chuyện của hai người họ, bốn người đã có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra, những cái thuyền nhỏ đỗ bên bờ kia không phải để cho thuê đi ngắm cảnh mà là thuyền vớt thi.
Bởi vì Quan Nhĩ Châu là bình nguyên, sau khi Diệp Lâu sông chảy qua nơi này tốc độ dòng nước rất nhẹ nhàng, bùn cát lắng động dòng nước thanh tịnh, những người nước đầm sẽ có một số người thích bơi qua hai bên bờ Diệp Lâu, cũng vì vậy mà hằng năm có không ít người bất hạnh chết đuối, cũng từ đó mà ở đây tồn tại một nghề nghiệt đặc biệt -- Người vớt thi ở Diệp Lâu sông.
Đa phần bọn họ đều là ngư dân đổi nghề, lấy thuyền đánh cá nhà mình cải tạo đơn giản đỗ tại bờ sông, làm nghề này cũng có một quy tắc khá tàn nhẫn: Chỉ vớt thi thể.
Nước đầm không dữ, lại có thuyền nhưng chỉ vớt thi...thật không biết nên đánh giá cái nghề này như thế nào.
Chắc hẳn con trai của người phụ nữ trung niên này chết đuối ở Diệp Lâu sông, nên lúc nãy mới vừa đau khổ vừa cầu xin bọn hắn trục vớt, bị bọn hắn từ chối nên mới xảy ra một trận xô xát.
Tang Du khuyên Mục Dung, Tang Đồng đi lại đỡ người phụ nữ dậy: "Đã xảy ra chuyện gi? Thử nói ra xem chúng tôi có giúp được gì không."
Người phụ nữ lau lau nước mắt, không ngừng nghẹn ngào, người đàn ông lớn tuổi trong đám thuyền nhân mở miệng nói: "Cô gái, các người từ nơi khác tới đừng để ý chuyện này làm gì, cô nói xem chúng tôi làm nghề này, có tiền không muốn kiếm à? Nhưng mà sự thật là con trai nhà bà ấy là kiểu chết phạm kị, bọn tôi không dám vớt, chìm cũng tốt."
Lời này làm người phụ nữ nhức nói: "Là tại các người, các người ở đây nếu lúc sáng vớt con trai tôi lên thì đã không đến mức không còn hài cốt như vậy, cũng có thể con tôi sẽ không chết! Tất cả là tại các người!"
Người đàn ông lớn tuổi nghe vậy quẳng đi sấp bài trong tay, đứng lên chỉ vào mũi người phụ nữ, quát: "Cái bà già này đừng có vô lý như vậy! Cái gì cũng có quy tắc của nó, con của bà dựng thẳng trong nước ai dám vớt hả? Bà cũng báo cảnh sát rồi đấy thôi, chính phủ cũng đã phái thuyền đi tìm kiếm lục soát vậy mà ngày nào bà cũng tìm đến bọn tôi như bọn tôi thiếu nợ bà vậy? Mấy người bọn tôi thì có năng lực gì giúp bà hả?"
Mục Dung đứng chắn trước mặt người phụ nữ, trợn mắt nhìn: "Ông quát cái gì!"
Tang Du đứng chắn trước cánh tay bó bột của Mục Dung, khuyên: "Chú ơi, chú đừng cùng bạn con nhao nhao nữa, bọn con không có ý gì đâu."
Tang Đồng bên đây khuyên người phụ nữ, để Tang Du kéo Mục Di đi ra chỗ khác, cô chỉ chỉ vào Tô Tứ Phương nói với người phụ nữ: "Dì, hay dì thử nói với chúng tôi chuyện con dì đi, chúng tôi có người trong nghề, thu phí sẽ ít hơn bọn họ."
Tô Tứ Phương bất đắc dĩ nhìn Tang Đồng, chắp tay trước ngực cam tâm làm biển quảng cáo sống.
Người phụ nữ bán tín bán nghi: "Thật sao?"
"Vớt được xác mới lấy tiền, dì nói với bọn tôi cũng không tổn thất gì."
"Vậy..được..."
Hóa ra bà là quả phụ, độc thân mười lăm năm, cực cực khổ khổ nuôi con trai đến mười tám tuổi, trước mấy ngày con trai bà tròn mười tám, đúng lúc hai người có dịp được nghỉ ngơi, bà liền cùng con trai ra ngoài vui chơi một bữa, ăn xong cơm trưa, con trai nói với bà muốn đến đài quan sát du ngoạn.
Đoạn sông này tuy sâu nhưng dòng nước nhẹ nhàng, bình thường nước đầm êm có rất nhiều người đến bơi lội, ngày đó có hai cậu học sinh cấp hai so tài nhau cùng bơi tới bờ bên kia, kết quả bơi được đến nửa dòng sông, hai người cùng nhau bị chuột rút. Con trai bà lớn lên ở Diệp Lâu sông, đã từng bơi qua sông rất nhiều lần, hắn phấn đấu quên mình nhảy xuống nước, cứu một đứa nhỏ lại thêm một đứa nhỏ.
Kết quả rất kỳ lạ, đứa nhỏ thứ hai đang được con trai bà ôm trong lòng tự nhiên không bị chuột rút nước, một mình bơi trở vào. Nhưng mà con trai bà bởi vì không còn sức, không trở về nữa rồi.
Bà không biết bơi, hai đứa nhỏ kia từ cõi chết trở về đã sợ đến run rẩy, không ai chịu xuống nước cứu người. Bình thường đoạn sông này có rất nhiều người, nhưng ngày đó không biết sao lại có rất ít du khách, bà nhảy xuống muốn cứu con, nhưng lại bị chìm đến gần chết, bất đắc dĩ bơi vào bờ đi tìm thuyền vớt thi giúp đỡ.
"Bọn người trời đánh đó chỉ vớt xác không cứu người sống, mở miệng là đòi ba vạn rưỡi, tôi nói bao nhiêu tôi cũng đưa xin bọn họ mau cứu con trai tôi, thế nhưng mà bọn họ lại chậm chạp lề mề, tận cho đến khi con trai tôi không động đậy nữa, trên mặt nước cũng không có bọt khí nữa mới lái thuyền đi, bọn họ dạo một vòng giữa lòng sông, dùng cây truc thọc thọc hai lần rồi quay lại, kêu tôi báo cảnh sát đi, con trai tôi bởi vì hăng hái làm việc nghĩa, chính phủ sẽ xử lý..."
Người phụ nữ thống khổ vô cùng, che mắt khóc rống, phẫn nộ lên án: "Con trai tôi còn chưa qua sinh nhật mười tám tuổi! Tên tiểu tử thối nhà nó, cứu được con trai nhà người khác, còn mẹ thì phải làm sao bây giờ!!" .
||||| Truyện đề cử: Con Rể Chiến Thần |||||
Lời nghẹn ngào của bà truyền đi rất xa, bầu trời lại âm u, gió ngừng thổi, mùi tanh tươi từ trong dòng sau lan ra, tại cái nơi vừa oi bức vừa ẩm ướt này thật làm người ta khó chịu.
Bốn người im lặng để mặc bà khóc, một lát sau Mục Dung hỏi:"Sau đó thì sao?"
"Sau đó cảnh sát đến, tổ chức một cuộc tìm kiếm thế nhưng đã qua một giờ rồi... bọn họ tìm đến trời tối cũng không tìm ra nó, sau đó lại tìm kiếm thêm ba ngày, bọn họ nói nó đã không thể nào còn sống nữa, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục tìm kiếm nhưng không quá thường xuyên, nói với tôi tự mình nghĩ cách đi, tôi mang tiền đi cầu xin bọn chủ thuyền giúp đỡ rất nhiều lần, bọn hắn lại nói xác con trai tôi phạm vào kị húy, chìm rồi cũng tốt, các cô nói xem, đây còn là tiếng người nói sao?"
Điện thoại di Tang Đồng vang lên, là công ty thuê xe gọi đến, bọn hắn ở ven đường nhìn thấy xe nhưng lại không nhìn thấy người, hỏi xem Tang Đồng đang ở đâu.
"Xe giao cho các người toàn quyền xử lý, sửa xong lái về khách sạn là được rồi, hiện tại tôi với bạn đang ở bên bờ sông."
"Tang tiểu thư, ngài mới đến nên không biết, đoạn sông phía trước mấy ngày trước mới có một học sinh cấp ba vì nghĩa chết đuối, chính phủ đã lục soát vài ngày rồi, các tờ báo lớn nhỏ cũng đưa tin, nghe nói thi thể vẫn chưa vớt lên được, lúc trước đoạn sông này rất náo nhiệt nhưng từ bữa đó đến giờ không có ai đến nữa, tôi nghĩ các người vẫn nên chuyển đi chỗ khác chơi đi."
"Được, cám ơn đã nhắc nhở, xe làm phiền các người nhé."
"Không sao, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Lúc Tang Đồng đang nghe điện thoại, Mục Dung kéo Tang Du đi đến một bên, ngồi trên ghế dài: "Tôi đi xem, cô giữ nhục thân của tôi một chút."
Mục Dung lấy bùa vàng đặt lên tay Tang Du: "Cô ôm tôi, đem cái này dán lên lưng tôi dùng bàn tay che lại."
"Được."
Tang Du ôm Mục Dung vào lòng, đặc biệt để ý tay phải đang bó bột, sau đó đặt là bùa vào lòng bàn tay dán lên lưng Mục Dung.
~~~~~~~
Tác gỉ có lời muốn nói: Hết thẩy địa danh, nghề nghiệp, địa điểm, cố sự trong truyện đều là thêu dệt, xin chớ dò theo, bản thân không có chút thành kiến nào đối với tất cả loại nghề nghiệp. cám ơn~