"Ngô Tú Lệ, ta là Hách Giải Phóng thuộc Nhật bộ học viện Tử Thần, giờ ngươi đã điểm mau đến Phong Đô báo mệnh."
Mục Dung đột nhiên nói: "Sinh hồn này mấy ngày nữa hẳn đến câu đi, bình thường tử vong như bà ấy, theo quy định của học viện có thể hoãn lại bảy ngày mà."
"Đến cũng đến rồi, không lẽ trở về tay không? Bà ta tận thọ rồi, đã có tên trong tử sổ, sớm muộn cũng phải lên đường."
"Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu, giờ cũng hơn ba giờ rồi, mùa này mau sáng, chúng ta đưa bà ấy đi thì cũng đến giờ làm việc của cậu rồi, dù sao cũng nên chưa cho tôi chút thời gian đúng không?"
"Được thôi." Hách Giải thu lại tỏa hồn liên, buông Ngô Tú Lệ ra, Mục Dung nói với bà: "Bảy ngày sau sẽ đến dẫn cô đi, người quỷ khác đường, cô và con gái nên duy trì khoảng cách."
Nói xong lôi kéo Hách Giải Phóng ra khỏi phòng bệnh, chỉ chốc lát sau trong phòng bệnh truyền ra tiếng khóc tê tâm liệt phế của nữ sinh.
Hách Giải Phóng hít sâu một hơi: "Cô càng ngày càng thiện lương nha, tùy thời tùy chỗ đều phát ra thiện tâm."
Mặc Dung lộ vẻ cảm khái, trả lời: "Gần đây tôi mới phát giác ra, kỳ thật người sống trên đời rất vất vả, mang theo nuối tiếc đi vào Hoàng Tuyền, khổ sở đợi cơ hội đầu thai, thật chông gai mới có thể tái sinh làm người, lại bị xóa đi tất cả ký ức, coi như có thể cùng thân nhân kiếp trước thoáng gặp gỡ cũng không có cảm giác gì, đời đời luân chuyển, không có cuối cùng."
"Mấy lời này cô nói với tôi thì được, đừng có nói lung tung với người khác, mắc công lại phạm vào kiêng kỵ đó."
"Tôi biết."
Hách Giải Phóng nở nụ cười, Mục Dung hỏi: "Cười gì?"
"Cũng không có gì, tôi nghĩ, dù gì tôi cũng là nhìn cô lớn lên, lúc trước cũng là tôi câu hồn cô, giờ nhìn thấy cô cao hơn chút rồi."
Hách Giải Phóng vươn tay làm ra động tác đo chiều cao, nói tiếp: "Về sau cô trở thành âm sai nhỏ tuổi nhất trong học viện Tử Thần, mười lăm năm cô tận chức tận trách, cẩn thận tỉ mỉ, là âm sai xứng chức cần cù nhất tôi từng gặp, có lúc tôi đã từng rất khâm phục cô, sinh ở thế tục, lớn lên trong hồng trần lại có thể duy trì sự công chính công tâm như vậy, trời sinh dáng vẻ Âm sai đến vậy. Chỉ là không nghĩ tới, trong vòng một năm ngắn ngủi, thiệt diện vô tư Mục Dung cũng sẽ có lúc trách trời thương dân thôi."
"Như vậy không tốt sao?"
"Có gì tốt? Sẽ gây lo sợ vô cớ thôi, chúng ta thoát khỏi luân hồi, sinh mệnh của Âm sai vô tận, sau này cô còn phải chứng kiến không ít chuyện như vậy nữa, không phong tỏa sự đồng cảm của bản thân sẽ chỉ làm bản thân chuốc phiền não vô cớ, vì đồng cảm mà không cẩn thận sẽ làm sai, thứ chờ cô cũng chỉ có bốn chữ 'vạn kiếp bất phục' mà thôi.
Thấy Mục Dung không nói gì, Hách Giải Phóng lại nói: "Ở góc độ nào đó mà nói, cô vẫn tương đối may mắn, ở dương gian không có mấy người bạn, nếu ngày nào đó trên tử sổ đột nhiên xuất hiện tên người thân cận, mới chính là đau khổ nhất..."
Mục Dung giật mình, nghĩ đến Tang Du.
Nếu có một ngày...chính mình cầm đi hồn phách của nàng...thì sẽ thế nào đây?
"Nói đi, cô vội vàng đến tìm tôi là có chuyện gì?"
Mục Dung đem chuyện của mộ tổ Mặc gia nói ra: "Mặc gia lão tổ và Thổ Đia công có giao tình, tôi nên làm gì?"
"Như nào? Đảm nhiệm việc làm người tốt không nghĩ đến sẽ xảy ra tình huống này à? Hiện tại biết sợ rồi sao?"
"Tôi chị sợ liên lụy đến mẹ thôi."
Hách Giải Phóng dựng thẳng bàn tay: "Năm ngàn thỏi kim nguyên bảo, năm ngàn thôi bạch nguyên bảo, tiền giấy hai ngàn tờ, tôi giúp cô xử lý vụ này."
"Được, chờ tôi thu xếp ổn thỏa sẽ tự tay xếp đưa cậu."
Hách Giải Phóng lắc đầu: "Không cần nha, đi mua có sẵn được rồi."
"Không phải cậu nói nguyên bảo tôi xếp độ tinh khiết cao hơn sao?"
"Số tiền này đâu phải tôi dùng, là cho Thổ Địa công, nếu hắn biết cô có khả năng này không chừng sau này sẽ dùng chuyện đó uy hiếp cô thì sao, cô là quỷ đen của tôi, tôi đâu có muốn cùng người khác chia chát."
"Đã hiểu, nhưng mà...Thổ Địa công sao của là Địa Tiên mà, có thể sao?"
"Sao lại không?? Ngay cả Thần Phật phía trên ngày lễ ngày tết cũng phải cúng chút trái cây đấy thôi, nói chi là hắn, có tiền có thể sai thần khiến quỷ nha~"
"Cũng đúng, cậu nói thử xem Thổ Địa công và Mặc gia lão tổ làm sao biết nhau?"
Hách Giải Phóng nắm bả vai Mục Dung, nhỏ giọng nói: "Đất mộ tổ của Mặc gia là bảo địa đấy, năm đó sau khi xây xong, lão già Thổ Địa không biết xấu hổ, báo mộng cho hậu nhân Mặc gia, muốn người ta xây một cái miếu nhỏ ở trong đó cung phụng hắn, cô cũng biết, bên trong nghĩa địa xuất hiện một hai cái miếu nhỏ cũng không có gì lạ, hung địa thì xây miếu khắc chế, phúc địa thì càng khỏi phải nói ai cũng thích rồi, Mặc gia lão tổ chết mấy trăm năm, lâu như vậy không chịu đầu thai tôi nghĩ là do lão già đó chỉ điểm, mượn địa mạch phù hộ tu thành Quỷ Tiên. Quỷ Tiên tuy không như Địa Tiên được vào biên chế chính thức, nhưng cô cũng đừng quên, nơi này là Đông Bắc! Bọn hắn có thể làm nhà tiên trấn thủ, tu đến một khoản nhất định thì sẽ báo mộng cho hậu nhận, sai khiến bọn nhỏ chọn ngày lành hoàng đạo dán lên một tờ giấy đỏ lớn, ở trên giấy viết tên của Mặc gia lão tổ, đúng rồi, mộ tổ nhà bọn họ có phải có rất nhiều người không chịu đầu thai không?"
"ừm, lúc Mặc gia lão tổ hiện thân, sau lưng có hơn trăm người đi theo."
"Đây thấy không! triều Thanh tuy đã diệt vong, nhưng bởi vì còn có người tín ngưỡng, cho nên lời hứa ở phía Bắc Sơn Hải Quan vẫn còn hữu hiệu, tôi đoán Mặc gia lão tổ này là tính đợi thời cơ chín muồi, cùng mấy vị thái gia ở Ngũ đại gia tộc qua lại một chút, để mấy cái thanh phong khói hồn* của mặc Gia liên hợp với Ngũ đại gia tộc, trở thành nhà tiên trấn thủ hoặc là tạo ra thêm một hệ 'nhà tiên' mới, như vậy coi như dù không thể vào biến chế, nhưng có thể giúp dân sinh chữa bệnh cứu người, tích lũy không ít công đức, chủ yếu nhất vẫn là hương hỏa, chớ xem thường giờ giấy đỏ kia, được người cung phụng quỳ lạy, liền sẽ trở thành tín ngưỡng một phương, có rất nhiều chỗ tốt à."
(thanh phong, khói hồn*: Hồn nam gọi thanh phong, hồn nữ gọi khói hồn, thật ra mấy chương sau có giải đáp nhưng thôi giờ nói luôn, đến chương đấy lại giải thích tiếp.)
Mục Dung nghe xong kinh hãi nửa ngày không nói nên lời, cô cùng Tang Du, còn có Tô Tứ Phương, bao gồm cả Tố Lan người trong cuộc, ai cũng không nghĩ ra được loại này.
Hach Giải Phóng nhìn ra tâm tư của Mục Dung, kiêu ngạo nói: "Cô xem đi, người chết lâu cũng có chỗ tốt ha~ Mấy ngày nay tôi làm việc đến cuồng quay trời đất cũng không quên bài tập,"
"Nhưng...hắn cắt đứt mạch sống của năm mạng Mặc gia là vì muốn làm lớn chuyện này, dựa vào đó để xuất mã tu tiên à? Hắn không sợ người Mặc gia không phát hiện ra được thì sẽ thành ra hại năm mạng người sao?"
"Sao không phát hiện, các cô không phải nhìn phát biết ngay đó sao?? Hơn nữa, Mặc Tiểu Bảo nửa đêm không ngủ, ngồi trước tủ lạnh ăn một hơi mười cái trứng sống, một đống vỏ trứng ở dưới đất như vậy nhà của nó sẽ mặc kệ không quan tâm à? Cảnh này không giống với bị Hồ gia Hoàng gia hay Liễu gia nhập vào người sao? Cái này còn không phải muốn dẫn đến phương diện này à? Bất quá vẫn còn một khả năng khác."
"Sao?"
"Mặc gia lão tổ có thể thực sự rất tức giận, hắn mượn địa mạch tu hành, đại địa mạch chỉ duy trì tám trăm năm, sau đó ai biết được chỗ đó cò còn là phúc địa hay không, quỷ tuy là người sau khi chết mà thành, nhưng lại không được trời ưu ái như người sống, tốc độc tu hành rất chậm, thời gian dành cho hắn sợ là không còn nhiều nữa, hơn nữa muốn tạo thành Mã Tiên, ban đầu sẽ không có tín đồ đâu, nhất định phải chọn tiểu bối nhà mình làm lĩnh đường đại đệ tử, mở rộng thiện duyên, tích lũy danh khí mới có thể có thể thu nhận hơn nhiều đệ tử cung cấp hương hỏa cho hắn tu tiên, kết quả Mặc gia truyền một mạch đến Mặc Trường Sinh thì không còn người họ Mặc nữa, làm trễ nãi đại sự của người ta, người ta không giận điên mới lạ à."
"Ý cậu là, hắn thật sự cũng không muốn giết người, chỉ là hi vọng Mặc gia chịu thua, cung phụng hắn, làm đệ tử lĩnh đường cho hắn?"
"Giết người hả? Hắn dám! Đến năm cái mạng nha, nếu mà hắn dám làm thế thật thì thiên đạo nhất đinh sẽ trừng phạt hắn, kiểu như hắn sao lại không biết thiên đạo sẽ thế nào, đồng thời cũng ý thức được thiên đạo mà ra tay là chắc chắn tàn khốc, một là trời làm mưa to phá tan nát nghĩa địa nhà hắn, hai là cho thẳng một cái lôi lớn nổ tan bành bia mộ thì thôi rồi, xong cmn đời. Lão già này giương nanh múa vuốt quấy nhiễu Mặc gia làm người ta người ngã ngựa đổ là muốn Mặc gia ngoan ngoãn chịu thua thôi, chỉ là hắn vạn vạn lần không ngờ tới, thế đạo bây giờ còn có cao thủ chân chính, Mặc Trọng Khê tìm đến đám người các cô, triệt để làm rối kế hoạch Mặc gia lão tổ, nên lão đành phải mời Thổ Địa ra trận thôi, lão Thổ Địa này miệng rộng ăn của người ta, ở phúc địa của người ta, hưởng hương hỏa mấy trăm năm, tự nhiên phải hồi báo chớ, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Thổ Địa sẽ không vì chút chuyện vặt này mà cùng âm sai vạch mặt vạch lưng đâu, càng không có khả năng đi báo tấu Phong Đô, cô đốt nguyên bảo cho tôi, tôi đưa cho hắn, tất cả đều vui vẻ là xong."
"Mấy cái này sao cậu không nói sớm?"
"Trời? Chộm chó còn la làng hả? Cô từng hỏi tôi hả? Trời mẹ, hai ta quen biết một trăm sau mươi năm, cô thà rằng tin người ngoài ha, bây giờ còn càng lúc cang hững hờ xa cách tôi, trời ơi, lòng của tôi bây giờ rất quạnh quẽ đó ~ rất là quạnh quẽ đó nha~"
Mục Dung đi suốt đêm để về nhà tổ của Mặc gia, Mặc Trọng Khê quả nhiên làm việc cứng rắn, không chỉ một mồi lửa đốt sạch bài vị của tổ tông, còn liên hệ môi giới nhà đất bán đi căn nhà này, Mặc gia lão tổ làm đau lòng hắn, bất kể như thế nào cũng không nên diệt hồn tiêu phách của Mặc Trường Sinh.
Mục Dung đem phân tích của Hách Giải phóng chia sẻ đến đám người Tang Đồng, Tang Đồng nghe xong hừ lạnh: "Đúng là người điên nói mộng, đỉnh đầu Mặc Trọng Khê có quốc huy căn bẳn không thể nào xuất gia làm chuyện dị đoán tín ngưỡng này, lại nói Mặc Tiểu Bảo và em gái của nó, một cái là đích tử duy nhất, bà nội nó thương nó như vậy, một đứa khác thì mới có tí tuổi. Thật là thứ không biết xấu hổ!"
"Vậy bước tiếp theo muốn thế nào?"
"Tôi và Mặc tiên sinh sẽ về thành phố Sơn Dương chọn nghĩa địa, nơi này giao lại cho cô và Tô Tứ Phương, Lâm Hoan và Đường Liêm Tử đi theo tôi, để cho bọn nhỏ học tập một chút, mười tám tháng này chính thức chuyện mộ phần, lần nữa xây lại mộ tổ, đến lúc đó nước sông không phạm nước giếng, để lão già Mặc gia chơi nhảy dây một mình đi."
Xế chiều hôm đó Tang Đồng và Mặc Trọng Khê lên xe rời đi, Mục Dung thấy Tang Du đang ngồi gần ao cho cá ăn liền đi ra.
~~~~~~
Tóm tắt phần chuyện của Mặc gia: Tổ tông Mặc gia nương theo địa mạch tu tiên mấy trăm năm, sắp đạt được thành quả thì phát hiện nồi giống nhà mình tạch cmr, nên lão mới nổi điên bày trò hù dọa Mặc gia để Mặc gia thờ cúng để hắn tiếp tục hưởng hương hỏa tu thành chánh quả thôi, chớ không có ý định giết người gì. Cơ mà xui rủi đụng trúng mấy con ghệ nữ chính nên ôi thôi, ăn lờ ~
Mấy chương trước cũng đã nhắc đến, Sơn Hải Quan nằm ở Đông Bắc là đất phong của Ngũ đại gia tộc, mà Ngũ Đại gia tộc là động vật tu thành Tiên, Hoàng Gia, Hồ Gia hay Liễu Gia mấy chục chương nữa sẽ có đề cập đến ở phần 'Nguyệt Hương thôn' đến lúc đó chúng ta sẽ chân chính bước vào thế giới động vật ~ Cũng sẽ hiểu hơn được chút cái tự xưng là 'Nhà tiên' hoặc là 'Xuất Mã đệ tử'. ~ Okie còn nếu vẫn không hiểu thì chịu, mị cũng không tài nào giải thích rõ ràng hơn nữa, mà có khi đọc tóm tắt của mị xong các đồng râm còn rối hơn:))~