Sau lưng truyền đến tiếng kêu la của Tang Du, nhưng Mục Dung đã không kịp quay đầu lại nhìn. Cô đi vào thế giới trong tranh, hai mắt hoa lên, cảnh vật xung quanh hoàn toàn thay đổi.
Một khu rừng trúc tươi xanh um tùm, đá xanh lót đường dưới chân, vừa cổ xưa vừa tươi mát. Nơi cuối đường có một hàng rào bằng gỗ bao quanh khu đất, bên trong hàng rào có ngôi nhà tranh mộc mạc.
Xung quanh rất yên tĩnh, không chút âm thanh vang vọng nào, Mục Dung đi đến cuối đường, đẩy cửa tre khép hờ đi vào trong nhà.
Trong nhà bày biện tối giản, có bếp lò, trên tường treo một cái mũ rộng vành, có giường gỗ, giữa nhà đặt một cái bàn mộc, trên bàn chỉ có một ngọn đèn dầu. Họa yêu yên vị ngồi phía sau bàn, Mục Dung vừa vào cửa liền có thể nhìn thấy.
"Ngươi đến rồi."
"Ừm."
"Là tới cứu người, hay đến diệt trừ ta?"
Mục Dung nghĩ nghĩ, đáp: "Cứu người."
Họa yêu cười, quơ quơ ống tay áo, trên bàn xuất hiện một chén trà: "Mời ngồi."
Mục Dung khoanh hai chân ngồi đối diện Họa yêu, nhưng không chạm vào chén trà trước mặt.
"Ta tên La Như Yên, ngươi tên Mục Dung đúng không?"
Mục Dung nhẹ gật đầu: "Ba người bọn họ hiện tại ở đâu?"
"Ngươi yên tâm, bọn họ đều rất tốt, ta cho bọn họ cuộc sống hoàn mỹ nhất."
"Người trải qua ngàn năm tu hành, khai mở trí truệ, ta nghĩ ngươi hẳn là phải biết, trên đường luân hồi đạt được thân người không dễ dàng, nếu ba nhân mạng bị chôn vùi dưới tay người, đợi đến ngày ngươi nhận hạo kiếp, đối mặt ngươi chính là thiên nộ thần phạt, đến lúc đó ngươi nhất định hồn tiêu phách tán."
La Như Yên thở dài nói: " Nếu ta nói ta chưa hề nghĩ đến sẽ hại người, ngươi tin không?"
"Không tin."
"Ngươi lại có thể thẳng thắn như vậy, mạnh hơn bọn họ nhiều đấy."
"Ngươi hấp thụ dương khí của Lý Gia Minh, ta có thể hiểu đó là một loại nhu cầu của ngươi, bắt hồn phách của Bảo Tiểu Huyên là vị bị truy đến đường cùng, nhưng ngươi giam giữ Tang Đồng thì làm sao giải thích?"
La Như Yên thản nhiên đối mặt với Mục Dung, đáp: "Bởi vì nàng ta muốn giết ta."
"Ngươi làm sao biết được?"
"Ta là cổ họa tu luyện, công năng ghi nhận quá khứ, ở thế giới của ta, chỉ cần ta chạm qua ai, ta đều có thể nhìn thấy biết rõ quá khứ của người đó. Ta nhìn thấy Tang Đồng chưa từng buông tha cái gọi là 'dị loại', trên tay nàng dính đầy máu tươi của 'dị loại', ta không nghĩ nàng ta sẽ bỏ qua cho ta."
"Vậy tại sao ngươi hiện thân để gặp ta?"
"Ta muốn sống."
"Ngươi thả ba người bọn họ ra, ta đảm bảo ngươi có thể bình an vô sự."
"Lý Gia Minh và Bảo Tiểu Huyên có thể thả, nhưng Tang Đồng thì không."
"Vì sao?"
"Nàng ta nhất định sẽ giết ta, ta thấy quá khứ của nàng, dùng cách nhân loại các người mà nói, nàng ta là loại người không giữ chữ tín, cho dù bắt nàng ta thề, nàng ta cũng sẽ không giữ lời, việc này nàng ta đã làm quá nhiều lần, ta không cách nào tin tưởng."
Mục Dung đặt hai tay lên bàn, suy nghĩ thật lâu mới nói: "Ngươi có thể trước thả Bảo Tiểu Huyên và Lý Gia Minh ra, ta ở lại đây để đảm bảo."
La Như Yên nghi hoặc, kinh ngạc nhìn Mục Dung, vẻ mặt không hiểu nổi: "Tại sao? Chẳng lẽ ngươi không sợ chết sao?"
Mục Dung khóa miệng nhẹ cong: "Ở thế giới của ta, có thứ so với sinh mạng quan trọng hơn, so với chết còn đáng sợ hơn, ta nguyện ý ở lại để đổi với bọn họ ra ngoài."
La Như Yên nghe không hiểu, lẩm bẩm nói: "Tình cảm của nhân loại các ngươi quá sức phức tạp, ta không thể hiểu nổi...có thể cho ta mượn tay của ngươi không?"
Mục Dung thản nhiên duỗi tay ra. La Như Yên càng thêm nghi hoặc, tay La Như Yên rất lanh, không có nhiệt độ như loài người, sau chừng mười giây, La Như Yên buông tay Mục Dung ra: "Ta quả nhiên không nhìn lầm, ngươi và Tang Đồng không giống nhau."
Mục Dung rút tay lại: "Có thể thả Bảo Tiểu Huyên và Lý Gia Minh chưa?"
La Như Yên nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý: "Bất quá ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện."
"Ngươi nói."
"Ta nhìn thấy quá khứ của ngươi có rất nhiều chuyện, bên trong tràn ngập tình cảm nhận loại, ta muốn học tập,"
"Thả Tang Đồng ra, ta đồng ý với ngươi."
La Như Yên khẽ cười: "Nơi này là thế giới của ta, ngươi dựa vào gì đặt điều kiện."
"Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, sẽ không còn ai đi vào nữa đâu, nếu bọn ta không ra được, không bao lâu sau bọn họ sẽ thiêu hủy cổ họa, ta có thể bảo đảm với ngươi, dùng hết toàn lực bảo vệ ngươi."
"Ta nhìn thấy quá khứ của ngươi, chưa từng có lòng sát sinh, cũng không bài xích 'dị loại' bọn ta, ta đồng ý tin tưởng ngươi."
"Tốt, vậy bắt đầu đi."
La Như Yên lật bàn tay, trong lòng bàn tay xuất hiện hai cái đồng xu: "Bảo Tiểu Huyên và Lý Gia Minh ở đây, ta sẽ thả bọn họ ra ngoài."
Dứt lời, ở giữa La Như Yên và Mục Dung xuất hiện một cánh cửa đang phát sáng. Nhìn qua 'Quang Môn', Mục Dung nhìn thấy thế giới bên ngoài, Tang Du tựa lưng vào cửa khóc nấc, Hách Giải Phóng nhíu chặt lông mày, miệng ngậm điếu thuốc, Tô Tứ Phương ngồi xếp bằng, chắp tay trước ngực.
La Như Yên ném hai đồng xu vào bên trong 'cửa': "Chúng ta có thể bắt đầu."
"Được."
"Ta sẽ phong ấn tất cả ký ức của ngươi, ngươi sẽ không nhớ được ngươi đang ở bên trong cổ họa, nhưng ta sẽ giữ lại khát vọng sâu kín nhất trong lòng ngươi, hoặc là một loại tình cảm mãnh liệt nào đó, để cho người có thể đưa ra lựa chọn họp lý chân thành nhất, đồng thời cũng sẽ dựa vào khát vọng của ngươi, chỉnh sửa phát phát triển thế giới trong mộng, thuận tiện để ta học tập tình cảm nhân loại các người."
"Được."
Dứt lời, Mục Dung cảm giác đầu của mình bị xé rách.
.......
"Hải Tuấn, Hải Tuấn, ông thả Mục Dung ra! Con bé mới mười tuổi, ông bán tôi đi, cái gì tôi cũng có thể làm, xin ông!!
Đại não Mục Dung trống rỗng mấy giây, bị đau đớn kéo về thực tại, lúc này cô đang bị cha ruột của mình túm tóc kéo ra ngoài sân. Sợ hãi và tuyệt vọng tràn ngập trong lòng cô, cô liều mạng giãy dụa, nhưng mỗi lần như vậy đỉnh đầu sẽ truyền đến cơn đau tê dại: "MẸ! MẸ ƠI! CỨU CON!"
Nghe thấy Mục Dung tuyệt vọng cầu cứu, Đường Khiết luôn luôn nhu nhược nhào vào ôm lấy chân Mục Hải Tuấn: "Hải Tuấn, xin ông! Buông tha cho Mục Dung đi, bán tôi đi!"
"Con mẹ nó, mày đáng mấy đồng hả? Bố mày muốn bán nó, mày còn không buông tay, bố đánh chết mẹ mày!"
"KHÔNG! KHÔNG! HẢI TUẤN! Mục Dung là con gái ruột của ông mà, con bé mới mười tuổi, xin ông thả nó đi!"
"Đ!t mẹ, bố đập chết mẹ mày!"
Mục Hải Tuấn buông Mục Dung ra, nắm lấy tóc Đường Khiết, tay còn lại siết thành nắm đấm, đấm từng cái lên đầu Đường Khiết. Không đến mấy đấm, mặt Đường Khiết liền thay đổi hình dạng, mũi bắt đầu chảy máu, hai mắt bà đẫm lệ nhìn Mục Dung, ôm thật chặt bắp chân của Mục Hải Tuấn, bộc phát ra tất cả dũng khí và sức lực hét lớn: "MỤC DUNG! CHẠY! CHẠY MAU!"
"MẸ!"
"Mày dám chạy? Hôm nay mày dám chạy ra cửa, tao bắt được sẽ đập gãy chân mày!"
"MỤC DUNG! CHẠY MAU!"
Quần áo trên người Mục Dung dính đầy đất cát,khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bị bụi đất bám đầy, nhìn không ra nhan sắc vốn có. Trên gương mặt của cô có hai hàng nước mắt, chói mặt lại rõ ràng.
"ME! MẸ ƠI!" Mục Dung hét lớn, không dám quay đầu chạy ra khỏi sân.
Tiếng chửi rủa của hắn và tiếng kêu khóc của mẹ càng lúc lại càng nhỏ. Cô vừa chạy vừa khóc thút thít, nước mắt che đi tầm nhìn của cô, mất tập trung dẫm lên thứ gì đó liền trượt chân ngã nhào trên đất.
Mục Dung đứng lên, nhìn thấy thứ làm cô trượt chân, là một con dao mổ heo sắc bén!
Cô còn nhỏ, không thể nào lý giải được vì sao trên đường quê lại đột nhiên xuất hiện một con dao mổ heo. Cô nghẹn ngào, thân thể run rẩy, nhìn chằm chằm vào con dao mổ heo đang gần trong gang tấc, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay ra.
Mục Dung nắm chặt dao mổ heo dài gần một thước chạy trở về nhà, Đường Khiết bất tỉnh nhân sự nằm sấp trong sân, Đại Hắc sũa loạn về phía Mục Hải Tuấn, xiềng xích dài bằng cánh tay trẻ con vì vậy không ngừng kêu vang.
Tốt quá! Mẹ vẫn còn sống, Đại Hắc cũng không giựt đứt dây xích!
Vào khoảnh khắc đang khẩn trương cùng sợ hãi cực độ, Mục Dung không ý thức tại sao bản thân lại nghĩ như vậy. Mục Hải Tuấn đi lại gần Đường Khiết, thuận chân sút vào bà hai cước, hùng hổ đi đến bên cửa, cầm lên cây sắt đi lại phía Đại Hắc.
Đáy mắt Mục Dung lóe lên một tia quyết liêt, cô liếm liếm đôi môi khô khốc, hóp lưng như mèo đi lại gần Mục Hải Tuấn. Đại Hắc thấy được Mục Dung, trong nháy mắt hiểu được dụng ý của chủ nhân, càng sũa thêm lớn tiếng, động tác công kích càng thêm mãnh liệt, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Mục Hải Tuấn.
Hai tay Mục Dung nắm chặt dao mổ heo, nhắm vào thắt lưng của Mục Hải Tuấn, tìm đúng thời cơ, hung hăng đâm tới. 'Phốc' một tiếng, máu tươi phun ra đầy mặt Mục Dung, cô không kịp nhắm mắt, trong mắt một mảng máu tươi, Mục Hải Tuấn chết rồi, chết ngay tại chỗ.
Không biết ai gọi cảnh sát, cảnh sát ầm ầm kéo đến, nhìn thấy cảnh tượng trong sân, lập tức ra lệnh phong tỏa hiện trường, đem Đường Khiết đang hôn mê vào bệnh viện, Mục Dung bị đưa đến đồn cảnh sát.
Ba ngày sau, đầu đề các tờ báo ở thành phố Sơn Dương đều chỉ đăng một tin.
<Đứa trẻ mười tuổi không chịu nổi bạo lực gia đình, vì muốn cứu mẹ, ngộ sát cha ruột>
Phụ đề là: Người cha vô nhân tính, ý đồ giết vợ bán con, đến cùng là nhân cách vặn vẹo hay không có đạo đức?
Bởi vì Mục Dung là trẻ vị thành niên, tất cả báo chí tin tức đều bảo vệ danh tính của cô, không dùng tên thật chỉ dùng tên giả, ngay cả nơi khởi nguồn cũng biến thành hư cấu. Cảnh sát tiến hành giám định vết thương của Đường Khiết, xác định lúc Mục Hải Tuất chết, Đường Khiết đã hôn mệ, loại bỏ hiềm nghi mẹ con hợp mưu giết người.
Lúc đó Mục Dung mới gần mười tuổi, căn cứ vào luật bảo vệ trẻ vị thành niên, tòa án tuyên bố Mục Dung vô tội được phóng thích, chỉ định điều trị tâm lí ba tuần, chịu toàn bộ phí tổn.
~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Chương này ta viết có vẻ khá ngược tay, ta nghĩ nếu ta là Mục Dung,có thể vì muốn cứu người mà tái diễn lại quá khứ thêm một lần nữa hay không?
Mị:...Thứ địa phủ giữ của Dung chỉ là hai phách trải nghiệm nhân sinh, làm sao cản nổi cảm tính của người ~