Tang Du nhìn chằm chằm Mục Dung, bên tai vang lên giọng nói nghi hoặc: "Cô đang làm gì?"
Tang Du sắc mặt khổ sở, xấu hổ đến đỏ mặt, cuống quýt bỏ tay Mục Dung ra, lấp bấp nói: "Tôi, tôi là...là..."
Mục Dung chủ động kéo dài khoảng cách, khẽ nói:"Cám ơn."
"Hả?"
Mục Dung không nói thêm gì, đưa mắt nhìn ra cửa xe: "Phiền ngài tấp xe vào ven đường."
Lái xe nhìn Mục Dung từ kính xe trêu ghẹo: "Cô tỉnh rồi? Lỡ mất bữa ăn ngon đó nha."
"Phiền ngài đỗ xe bên đường dùm."
Xe dừng, Mục Dung không nói gì đẩy cửa đi xuống.
"Mục Dung!"
"Ừm?"
"Muốn đi đâu?"
Mục Dung đừng ngoài xe trả lời: "Mua báo."
"Tôi đi cùng được không?"
"Cô muốn đi thì đi thôi."
Tang Du không bị cự tuyệt liền vui vẻ xuống xe: "Bái bai chị Đồng Đồng, chút nữa em với Mục Dung đi bộ về ạ."
Tang Đồng nhìn nhìn Tang Du: "Cẩn thận đó"
"Dạ~"
Hai người song song đi cùng nhau, Tang Du hỏi: "Anh Hách dẫn cô đi đâu vậy?"
"Xảy ra chút vấn đề thôi."
Tang Du chỉ chỉ xuống đất: "Ở dưới đó hả?"
Mục Dung gật đầu, đi thêm mấy bước, Tang Du gom hết dũng khí, khẽ nói: "Thật ra, miệng tôi rất kín đó."
"Là thật đó, mặc dù trước đó tôi đem chuyện cô nói cho chị Đồng Đồng nghe, nhưng chị đã hứa với tôi là sẽ không nói với bất kỳ ai."
"...Tôi biết mà."
"Vậy cô có thể...ừm.."
"Hửm?"
"Có thể nói chuyện của cô với tôi không?"
Tang Du cúi đầu, không dám nhìn Mục Dung, nàng sợ nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của người kia. Tang Du nghĩ, hai người các nàng đều là dạng 'đặc biệt', nhưng nếu so ra, Mục Dung còn 'đặc biệt' hơn nàng. Nàng ở nhà Mục Dung hơn ba tháng, ngoại trừ Hách Giải Phóng, chưa từng thấy bạn bè của cô.
Có đôi khi nàng sẽ nghĩ: cuộc sống như vậy không cô đơn sao?
Dạng 'đặc biệt' này luôn cho nàng cảm giác cô đơn, như ruồi bu mật, keo sơn với nàng hơn mười năm nay. Về sau gặp đc A Miêu, cảm giác khổ sở đó mới giảm đi một chút.
Nhưng A Miêu dù sao cũng là linh thể, khó tránh làm cho nàng cảm giác chưa đủ đầy.
Tận cho đến khi nàng đi đến thành phố Sơn Dương, nàng mới gặp được người không ngại đôi mắt của nàng, trong mắt Mục Dung, âm dương nhãn không phải bệnh, cũng không phải cái gì đó đáng sợ.
Nàng khát khao tìm hiểu Mục Dung, nhưng luôn không có cách nào tiếp cận, xem như các nàng ở cùng nhau gần bốn tháng, lại chưa nói với nhau bao lời. Mục Dung thật sự khoá kín bản thân, hoặc nên nói là, cô ấy tránh rất xa thế giới này.
Vài giây trôi qua mà Tang Du cảm giác như dài vô cùng tận, cuối cùng nhận được câu trả lời bản thân đoán được: "Biết quá nhiều không tốt cho cô."
Tang Du gật nhẹ đầu, ngực buồn buồn không biết vì sao.
Nàng cảm thấy nàng và Mục Dung dường như cách nhau rất xa, rõ ràng gần trong gang tấc, lại xa tựa chân trời. Trên đường lại không một lời nói, hai người đến chỗ bán báo, mua báo ba tháng trước, và báo cách đây một tháng.
Tang Du để ý, Mục Dung tìm hiểu sự tình, hẳn là lúc mình vừa đến thành phố Sơn Dương mới phát sinh, cẩn thận ngẫm nghĩ liền có thể mơ hồ đoán ra được.
Nàng không hỏi gì, một đường cùng về nhà, về đến nhà cùng với Mục Dung ngồi trên ghế xem lại báo cũ.
A Miêu hiếu kỳ bay đến hỏi Tang Du, Tang Du không đáp chỉ tập trung lật xem báo cũ. Hai mắt nàng loé sáng, đem tờ báo đưa đến trước mặt Mục Dung, chỉ chỉ vào đầu đề: "Cái này đúng không?"
<Nữ nhân viên nhảy lầu tại trung tâm thương mại Phúc Khang, tử vong tại chỗ.>
Đề phụ là: Nữ nhân viên Ngô thị đã mang thai ba tháng, cha mẹ đau đớn mất con gái, ngất ngay tại chỗ.
Trong mắt Mục Dung loé lên vài phần bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn nàng: "Cám ơn."
Tang Du cười cười, giơ báo lên cùng Mục Dung đọc.
Nhân viên nhảy lầu,trách nhiệm đầu thuộc về trung tâm thương mại và người quản lý, dựa vào báo cáo của các nhân viên khác và băng giám xét, chế độ quản lý của trung tâm tránh được hiềm nghi, Ngô thị có thai, cha mẹ đều không biết.
Vài người tự nhận biết chuyện kể: Chưa bao giờ thấy Ngô thị có bạn trai, càng không biết cô ấy từng yêu đương, trước thời điểm nhảy lầu mấy ngày, hành vi có chút kỳ quặc, trong giờ làm việc liên tục sử dụng Wechat, bị khiển trách mấy lần, sau đó trốn vào toilet gọi điện thoại, suy đoán là đang cùng bạn trai bàn bạc chuyện cô ấy mang thai.
Cảnh sát cũng đã xác nhận Ngô thị là tự xác, gia quyến người chết bây giờ cảm xúc không ổn định. Mục Dung nhíu mày, tin tức trên báo không hữu ích, đành xuất hồn gọi cho Hách Giải Phóng.
"Đã có manh mối vụ nhảy lầu à?"
"Tìm thấy chút manh mối, người chết tên Ngô Giai Lệ, hai mươi ba tuổi, làm việc ở đó năm năm."
"Hiểu rồi, cô đi trước đi, có việc gì liền gọi tôi."
"Ừm."
Mục Dung dừng trước cửa, quay đầu nhìn Tang Du: "Tôi ra ngoài một chút, sẽ không về ăn cơm, để A Miêu thay tôi là được rồi." Nói xong xuyên cửa ra ngoài.
A Miêu nhảy cẫng lên hoan hô một tiếng, liền chui vào thân thể Mục Dung, Tang Du cười cười chỉnh sửa lại sấp báo trên bàn, chỉ chừa lại mẫu báo lúc nãy đọc.
Tang Đồng cầm lên tờ báo, lướt nhìn hỏi: "Nữ quỷ nhảy lầu là chuyện gì?"
Tang Du mím môi, cúi đầu, hai tay ôm lấy đầu gối, rũ hai vai, lắc đầu, Tang Đồng thấy vậy giật mình, khoé miệng nhẹ cười: "Du nhi trưởng thành rồi, còn có bí mật."
"Chị...em..."
Tô Tứ Phương canh chuẩn thời gian lên tiếng: "A Di Đà Phật, người cầu đi lên trước, chỉ có sư tỷ nhìn về sau."
Chỉ một câu nói, thành công giành lại hoả lực chú ý của Tang Đồng. Tang Đồng chụp đệm ghế, đập một tràng lên người Tô Tứ Phương: "Cô im miệng cho tôi! Liên quan gì đến cô, cô xen vào làm gì, xem vào mần gì?"
"Không phải tự nhận tứ đại giai không hay sao? Sao cứ thích xem vào chuyện người khác hả!?"
Tô Tứ Phương chấp tay trước ngực, bất động như núi, nụ cười thản nhiên từ đầu đến giờ cũng không tắt, đón nhận công kích của Tang Đồng, không tránh không né.
Tang Du nhìn nhìn Tô Tứ Phương, ánh mắt vừa áy náy vừa cảm kích, người đó lại chỉ nhàn nhạt cười. Tang Đồng nổi điên xong ném đi cái đệm ghế, thở hổn hển dựa vào ghế sofa, nhìn Tô Tứ Phương. "Ngồi xuống, tôi hỏi chút chuyện coi."
Tô Tứ Phương cười hỏi: "Sư tỷ đánh mệt rồi sao?"
"Phốc!" A Miêu nhịn không nổi cười ra tiếng, sau đó vội vã bịt miệng hoảng hốt nhìn Tang Đồng, thấy đối phương không để ý đến mình mới yên lòng, tránh một bên xem phim tiếp.
Tang Đồng chỉ Tô Tứ Phương, quát: "Đây là lần cuối cùng tôi tìm cô làm việc!"
"A Di Đà Phật, mấy lời nói này thường đều là nói ngược, sư tỷ nên ít nói một chút."
Tô Tứ Phương chụp lại cái đệm đang bay đến, ngồi xuống bên cạnh Tang Đồng: "Sư tỷ muốn hỏi gì?"
Tang Đồng niệm mấy chục lần chú bình tâm, miễn cưỡng ép xuống lửa giận: "Biết bãi tha ma vạn người không?"
"Biết."
"Mấy người xử lý được không?"
" Loại hung địa này oán khí trùng thiên, kể cả có mở pháp hội siêu độ cũng chưa chắc hoá giải được."
"Vậy nếu có người muốn khai phá hung địa, hậu quả sẽ ra sao?"
Tô Tứ Phương nghĩ nghĩ, nói: "Khắc chế hung địa có hai cách, một là dùng dương khí, hoặc là dùng sát khí chấn ép, lựa chọn cụ thể còn phải xem tình hình hung địa, nhưng những bãi tha ma kiểu này vẫn không nên đụng vào, nếu có sơ sót thì hằng năm đều sẽ có người chết."
Tang Đồng thở dài, trả lời: "Đúng vậy, những người chết oan oán khí cực nặng, di hài phân hủy hoá bạch cốt, một đống người hoà cùng một chỗ như vậy, không đơn giản như một cộng một bằng hai, nếu là bãi tha ma bình thường chỉ cần xây một khu ký túc xá cho sinh viên, mượn dương khí thiếu niên là có thế trấn áp rồi."
"Sư tỷ gặp vấn đề nan giải sao?"
"Cũng không phải, chuyện này tôi không muốn quản tới."
Tô Tứ Phương cười cười, niệm: "A Di Đà Phật."
....
Mục Dung kẹp lá bùa màu xanh vào giữa hai ngón tay, lắc tay một cái, lá bùa bị đốt cháy: "Ngô Giai Lệ ở đâu!"
Đốm xanh bay loạn như con ruồi không đầu rồi tiêu tan. Mục Dung không từ bỏ, liền tục sử dụng truy hồn phù, không biết qua bao nhiêu lần, đốm sáng đột nhiên bay đi!
Mục Dung chấn động, lấy tốc độ nhanh nhất bay theo đốm sáng, chạy được một đoạn, đốm sáng lại bay rối thành một nùi.
Truy hồn phù bị như vậy chỉ có một cách giải thích: Linh hồn bị truy đang trốn trong thân thể người sống, Hoàng Á Nam trước đó cũng như vậy mà thoát khỏi tay Âm Sai.
Cô lại tiếp tục tìm kiếm, nhưng không may mắn như lúc nãy nữa, tận cho đến khi trời tối đen, truy hồn phù vẫn không thể đưa thêm bất kỳ dấu vết nào.
Mục Dung và Hách Giải Phóng ngày đêm thay phiên truy tìm Ngô Giai Lệ, liên tiếp ba ngày không chút tiến triển, ngay lúc Mục Dung hết cách, Hách Giải Phóng đề nghị: "Cô về hỏi đạo sĩ thúi ở nhà xem, biết đâu cô ta có cách."
"Cậu không phải kêu tôi cách xa người ta ra sao."
"Ai biểu âm sai chúng ta năng lực có hạn làm chi? Chuyện tôi biết về Hạn Bạt cũng không nhiều, không biết hạn thai của Hạn Bạt có cần đến mười tháng như bình thường hay không, lỡ đâu không cần đến mười tháng thì biết làm sao? Lại nói, Hạn Bạt xuất thế sẽ xảy ra hạn hán triền miên, tuy bây giờ có thể hoá giải bằng mưa nhân tạo, nhưng biết đâu còn xảy ra tình huống khác, việc này liên lụy đến dương gian, Đạo gia bọn họ đều là dạng cứu nhân độ thế mà, bọn họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu."
"Ừm, cậu muốn hỏi thì tôi hỏi."
"Chỉ còn cách đó thôi."
"Muốn đi cùng tôi không?"
"Đi chứ, để tôi gọi điện tìm người thay tôi."
~~~~