Đứng trước cửa 403, Mục Dung nghĩ nghĩ lấy ra cái túi, đặt nữ quỷ vào. Mới vừa vào cửa liền nhìn thấy 'kỳ cục cảnh', Tang Đồng một tay chống quải trượng, một tay cầm kiếm Ngũ Đế, đối diện cô ấy là người không thèm đến lấy lệnh bài Hách Giải Phóng.
"Hách Giải Phóng?"
Hách Giải Phóng nghe gọi quay đầu, mặt không vui: "Mục Dung nhà cô khi nào chứa chấp đạo sĩ điên vậy hả? Tôi vừa vào cửa chưa kịp làm gì liền đánh tôi, cũng may tôi là Âm sai, nếu tôi là âm hồn khéo đã đánh tan cmnr!"
Mục Dung nhìn Hách Giải Phóng, lại nhíu mày nhìn Tang Đồng, tựa như đợi đối phương cho cô một câu giải thích hợp lý.
Tang Đồng cười như không cười nhìn Hách Giải Phóng: "Cậu muốn làm gì, chính cậu hiểu rõ."
Hách Giải Phóng một mặt vô tội: "Tôi làm cái gì? Tôi đến tìm Mục Dung lấy lệnh bài chứ làm gì!"
"Tốt nhất nên như vậy."
Tang Đồng chống quải trượng đi về phòng Tang Du, 'rầm' một tiếng đóng lại cửa.
Mục Dung nghĩ: Có lẽ do Tang Du đang bệnh mà Hách Giải Phóng lại đột nhiên đến, làm Tang Đồng tưởng là Câu Hồn sứ giả tìm đến cửa, lo cho em gái nên ra tay đánh nhau.
Cô ở trong lòng thấy hơi áy náy với Hách Giải Phóng nhưng lại không biết giải thích ra sao, chỉ đành vỗ vỗ vai nói: "Bỏ đi."
Hách Giải Phóng hiểu biết tính nết của Mục Dung, không tiếp tục truy cứu, ngược lại còn cười giỡn nhìn Mục Dung: "Một ngàn thỏi, miễn trả giá!"
Mục Dung gật đầu, lần đầu tiên hào phóng phun ra hai chữ: "Hoàng kim."
"Deal!" Hách Giải Phóng vui vẻ.
Mục Dung nghĩ đến gì đó liền hỏi: "Cậu đến sao không gọi cho tôi?
"Có gọi chứ sao không? Tôi đến cửa tiệm kết quả thấy bị niêm phong, gọi điện cho cô thì không liên lạc được, nghĩ cô có lẽ bị thương nên ở nhà tịnh dưỡng, cố ý ghé thăm ai ngờ tôi vừa đến liền bị đạo sĩ điên đó dùng lôi điện nổ cho một cái, cũng may đạo hạnh ả chưa thông, lôi lực không đủ mạnh, nếu không thì có mà đi gom xác tôi rồi."
"Vậy sao tôi không nghe thấy tiếng điện thoại?" Mục Dung móc điện thoại ra, không nhìn thấy cuộc gọi nhỡ nào. Hách Giải Phóng "sh!t" một tiếng, hình như bất mãn với cậu hỏi của Mục Dung, lôi điện thoại ra chỉ chỉ vào lịch sử cuộc gọi: "Đã nói không liên lạc được, làm sao báo gọi nhỡ được.
Mục Dung gật đầu: "Tôi vừa đi xử lý một việc, có thể do ảnh hưởng của cấm chú nên tín hiệu không tốt." Một bên nói một bên đưa lệnh bài cho Hách Giải Phóng: "Cám ơn."
Hách Giải Phóng cầm lệnh bài ngồi xuống ghế sofa: "Chân hồn cô như vậy còn kiếm chuyện để làm à?"
"Nhận ủy thác của người ta, cậu đến đúng lúc thì cũng nhìn thử xem, A Miêu."
A Miêu mở túi bày ra bốn cái quan tài đặt trên bàn: "Gọi Tang Đồng ra đây luôn, Hách Giải Phóng cậu so với người ta lớn hơn những sáu mươi tuổi, hồi nữa nhận lỗi đi."
Hách Giải Phóng "Sh!t" một tiếng, nhưng không phản bác gì.
"Chị đại, Mục Dung đại nhân mời chị ra xíu."
Trong phòng im lặng gần một phút, Tang Đồng chống quải trượng đi ra. Hách Giải Phóng cười cười nhìn Tang Đồng: "Lần sau tôi sẽ chú ý hơn."
Mục Dung chỉ chỉ quan tài trên bàn: "Mấy cái này ở trong toilet lôi ra, các người nhìn xem "
Hách Giải Phóng "A" lên, đưa tay sờ thử, quan tài loé lên tia sét đánh vào tay hắn.
"Lôi đả mộc!?"
Tang Đồng hừ lạnh, cầm nắp quan tài lên, nhìn vân gỗ và kiểu dáng một chút, sau đó đưa lên mũi ngửi: "Gỗ đào à."
Mục Dung nhíu nhíu mày: "Quan tài nhất định phải dùng âm mộc làm ra, nếu không thì linh hồn khó có thể thoát ra được quan tài, tôi mở cửa tiệm bảy năm cũng chưa từng thấy ai dùng dương mộc làm quan tài, trên thị trường nhất định cũng không có ai làm vậy, xem ra là có người vì nữ quỷ này tạo ra "
A Miêu ân cần đưa cái ghế nhỏ đến trước Tang Đồng: "Chị đại, chị để chân lên đi."
Tang Đồng đặt chân đang bó thạch cao lên ghế, Hách Giải Phóng chế nhạo nói: "A Miêu, em không phải quỷ khế của cô ấy chứ?"
"Hách Giải Phóng."
Hách Giải Phóng nhìn nhìn Mục Dung: "Được được, đạo sĩ mời ngài nói tiếp."
Tang Đồng thả nắp quan tài lại chỗ cũ: "Nếu tôi đoán không nhầm thì ở trong toilet là Câu Hồn trận, chắc là xuất phát từ hậu nhân của Lỗ Ban rồi."
"Hậu nhân Lỗ Ban?"
"Ừm."
"Chị đại, Lỗ Ban không phải thợ mộc hả?" A Miêu một bộ hiếu kỳ, sùng bái nhìn Tang Đồng.
Hách Giải Phóng khinh cười hừ một tiếng, cướp lời giải thích: "Đừng tưởng Lỗ Ban chỉ là thợ mộc bình thường, vị nhân gia này chính là tinh tú hạ phàm đấy, ngài ấy nhận thiên mệnh, đem kiến thức và trí thức truyền bá cho nhân gian, lúc tôi còn nhỏ, thậm chí là cả trước đó nữa, thợ mộc là nghề rất được tôn trọng, bất luận đi đến đâu cũng có thể ăn sung mặc sướng, lý do thì vô cùng đơn giản, Lỗ Ban có hai vị đại đệ tử, một người thiên về dương trạch, người còn lại thiên về âm trạch, cái gọi là âm dương trạch chính là: người sống ở là dương trạch, huyệt mộ cho người chết gọi là âm trạch, hai cái đều coi trọng phong thủy, phong thủy tốt, có thể làm cho gia tộc thịnh vượng, tử tôn phát đạt, gia đình hoà thuận, kết cấu nhà, lớn nhỏ, phương hướng, nền đất cao bao nhiêu, mấy giờ phủ xà nhà, thậm chí đống bao nhiêu cây đinh, đều phải suy xét cẩn thận.
Nói đến đây Hách Giải Phóng phiền muộn, ngừng lại vài giây mới nói tiếp: "Chỉ bất quá thời đại tiến bộ, rất nhiều người không còn tin cái này nữa, lại thêm cơ giới hoá, đệ tử trường phái dương trạch của Lỗ Ban cũng dần bị thời đại đào thải, đệ tử âm trạch thì may mắn hơn, vẫn được lưu truyền đến bây giờ, gọi là Âm Dương tiên sinh~ nhưng không phải tất cả Âm Dương tiên sinh đều là đệ tử của Lỗ Ban đâu nhé, ví như cũng có thành phần đạo sĩ~~~~ thối, thích cướp chén cơm của người khác."
Tang Đồng nhìn chằm chằm Hách Giải Phóng, Hách Giải Phóng cũng không kém nhìn Tang Đồng, bầu không khí như chiến truờng khói lửa. A Miêu thức thời chạy tránh một bên, Mục Dung bó tay, khuôn mặt lạnh nhạt không thèm khuyên giải. Hai người cứ như vậy đấu mắt giằng co một lúc, rồi cũng rất 'ăn ý' thu hồi lại cái nhìn. Phòng khách ăn tĩnh một hồi lâu, Tang Đồng mới mở miệng: "Bốn cái nắp quan tài này đều làm từ gỗ đào, lại được sét đánh vào rất hiếm có, dùng tâm gỗ đào để làm ra, gỗ đào là nhất nhì dương mộc trong nhân gian, Thiên Lôi càng là cực dương, chí cường lực cường, Thiên Lôi bổ cây là thần ban bảo vật, trùng hợp lại đánh vào gỗ đào, kiểu này chỉ sợ mấy chục năm không gặp được một lần, chỉ là một tiểu nữ quỷ, làm sao để người kia dùng vật khan hiếm như vậy?"
A Miêu bay ngược về nói: "Hay là nữ quỷ này lúc còn sống nắm giữ bí mật trí mạng của đối phương, về sau chết đi đối phương sợ bị lộ nên cưỡng ép hồn phách của ả."
"Ngươi nói cũng có lý... Nhưng nếu thật là vậy, thì sao không đánh nữ quỷ đến hồn tiêu phách tán đi, như vậy không an toàn hơn à?"
Hách Giải Phóng cười to: "Cô cho là ai cũng giống cô hả?"
Mục Dung bất đắc dĩ thở dài, tay vỗ vỗ trán, lộ ra mệt mỏi: "Hách Giải Phóng cậu trở về đi, tôi muốn nghỉ ngơi chút, còn Tang Đồng, sự tình tôi đáp ứng đã làm xong rồi, nữ quỷ cũng ở đây, thị phi dương gian tôi không muốn dính vào, hy vọng cô giữ lời, đưa Hoàng Á Nam cho tôi."
Mục Dung đưa túi đựng nữ quỷ cho Tang Đồng, Tang Đồng nhận lấy, chống quải trượng đi về phòng, đem ra bình thủy tinh, cô mở nắp bình, Hoàng Á Nam bay ra. Hách Giải Phóng nhanh tay, vung toả hồn liên trói Hoàng Á Nam lại: "Xem ngươi chạy chỗ nào!"
"Hách Giải Phóng, phiền cậu giúp tôi đem Hoàng Á Nam đi."
"Easy, cô nghỉ ngơi cho tốt đi, mấy ngày sau lại đến thăm cô."
Mục Dung nhẹ gật đầu, Hách Giải Phóng xuyên tường bay đi. Mục Dung trở về cơ thể, đi vào phòng vặn đồng hồ báo thức, ngủ thật say.
A Miêu buồn chán bay tới bay lui trong phòng, đột nhiên cảm nhận được một trận lực hút!
Đợi đến khi cô phản ứng thì phát hiện mình đang ở bên trong lồng thủy tinh, nước trong bình cao đến eo, cô vùng vẫy đập lồng, lớn giọng kêu cứu.
Cô nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Tang Đồng bị phóng đại, đang nhìn cô. Tang Đồng giơ ngón trỏ lên môi, làm thế "xụyt", sau đó chống quải trượng về phòng, khoá cửa. Tìm một tấm vải đỏ, che lại bình thủy tinh, nghĩ nghĩ chút lại đem binh thủy tinh giấu ở ngăn kéo cuối cùng.
Cô đi đến giường đưa tay sờ trán Tang Du, vẫn còn chút hơi nóng, tạ ơn trời đất. Bên trong thuốc hạ sốt có thành phần thuốc ngủ, nhìn Tang Du hẳn là sẽ ngủ thêm mấy tiếng nữa. Tang Đồng đắp chăn cho Tang Du, sau đó chống quải trượng đi đến bên tường, lấy ra cái valy, mở valy bên trong lại có thêm một cái valy.
Tang Đồng đặt bàn tay lên valy, cảm ứng xác nhận vân tay, "cạch" một tiếng mở ra. Được hai lớp valy bảo vệ chính là một tấm giấy vàng. Giấy vàng đã cũ, chữ đỏ trên giấy cũng phai màu, mấy chữ nhỏ chi chít đã không thể phân biệt nổi, chỉ có năm chữ lớn là còn có thể nhìn ra: Khế du lịch bốn phương.
Tang Đồng cẩn thận đem 'khế du lịch bốn phương' ra, nằm thẳng dưới đất, đầu hướng cửa, đem khế đặt trên ngực, miệng niệm một đoạn khẩu quyết.
Một giây sau, Tang Đồng trên người mặc đạo phục màu vàng đất bay ra. Tay cầm Văn Điệp trục quyển màu vàng kim, chữ phồn thể bên trong lóng lánh kim quang: Bắc Âm Đại Đế Phong Đô Sắc Phong Văn Điệp Phù.
"Xoẹt" một tiếng, Tang Đồng xuyên tường bay ra, một đường bay đến toà nhà chính phủ của thành phố Sơn Dương. Tang Đồng đi vào, ngồi trên cao là một vị đại nhân uy phong lẫm liệt, Tang Đồng khom người hạ bái, hai tay nâng Văn Điệp qua đỉnh đầu: "Đệ tử Tang Đồng, tham kiếm Thành Hoàng, xin Thành Hoàng ban đường, nối thẳng đến Phong Đô Thành."
Tiểu đồng bên người Thành Hoàng lấy Văn Điệp trên tay Tang Đồng trình lên, Thành Hoàng nhìn thoáng qua, gật đầu: "Ừm, Văn Điệp không giả."
Phất tay áo, Văn Điệp nằm lại trên tay Tang Đồng, sau lưng cô cũng xuất hiện một cánh cửa. Tang Đồng cám ơn Thành Hoàng, mở cửa đi vào, thân thể như rơi tự do, đợi đến khi thị giác khôi phục, xung quanh đã đại thay đổi.
Toà thành hùng hồn trang nghiêm cổ kính xuất hiện trước mặt cô, cửa thành rộng mở, trên cửa có hai câu đối, vế trên là: Nhân Quỷ, Quỷ Nhân, Nhân Quỷ khác đường.
Vế dưới là: Âm Dương, Dương Âm, Âm Dương vĩnh cách.
Phía trên câu đối treo một cái bảng đen to, khắc ba chữ vàng: Phong Đô Thành. Tang Đồng đi vào cửa thành, thủ vệ lập tức giơ binh khí chặn lại, lớn giọng quát: "Thành Đô trọng địa, sinh hồn mau dừng bước."
Tang Đồng giơ cao Văn Điệp, hai thủ vệ cuống quýt thu lại binh khí, quỳ một chân trên đất: "Tham kiến Đại Đế "
Tang Đồng thu lại Văn Điệp, hỏi thủ vệ: "Hách Giải Phóng về chưa?"
Đối phương cười cười với Tang Đồng, chỉ chỉ phía sau: "Đó, đã về."
Hách Giải Phóng nhìn Tang Đồng, không nghĩ nhiều, cười lạnh "Chèn dí theo đến đây à? Đi theo tôi~"
Hách Giải Phóng dẫn Tang Đồng đến rừng cây, khoanh tay dựa vào thân cây, xuất khẩu: "Ít lôi Mục Dung vào cuộc."
Tang Đồng cười lạnh, cũng cùng tư thế dựa vào cây, trả lời: "Như nhau."
"Cô gạt được Mục Dung thôi, không gạt được tôi đâu, Mục Dung là quỷ sai được âm phong, chuyện dương gian của các người đừng mơ lôi cô ấy vào."
Tang Đồng khinh thường nói: "Chỉ cần cô ấy còn sống thì Địa Phủ không quản được, theo tôi biết, sỡ dĩ Mục Dung cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho các người, là do các người dùng thủy đoạn uy hiếp Mục Dung mà nhỉ?"
Hách Giải Phóng nhả khói thuốc, lấy đầu thuốc chỉ vào đầu Tang Đồng: "Đạo sĩ, tôi khuyên cô tích chút khẩu đức, việc của Thiên Đạo, cô có thể rành rõi à? Nơi này là Phong Đô, chớ có bày trò, nếu không sau khi chết xuống Địa Ngục Cắt Lưỡi, hối hận không kịp."
"Đúng là nô tài trung thành, tôi thích nói đấy, cậu làm gì được tôi? Lôi Bộ Sinh Tử của các người ra câu hồn tôi à? Xem mạng người như cỏ rác là đặc quyền của các người rồi, bẩn thỉu giống như mười bốn năm trước thôi."
Hách Giải Phóng dẫm tàn thuốc, dữ tợn bước lên: "Đừng nghĩ cô được quốc vận phù hộ thì bọn tôi không làm gì được, trừ phi thân thể cô hoá thành thánh thần, nếu không muốn cô chết thì cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận thôi!"
Tang Đồng khinh thường cười: "Quốc gia hưng thịnh, nhiệt khí như mặt trời ban trưa, Tang Đồng tôi tinh trung báo quốc đương nhiên được quốc vận phù hộ, đừng nói là cậu, phía trên của cậu cũng phải nhường tôi ba phần, không ngại nói cậu biết, Mục Dung này cục bọn tôi nhất định phải có, còn nữa, cách xa em gái tôi ra. Nếu không, đừng trách tôi! Âm sai thôi, tôi đây muốn trảm cũng không khó!"
Hách Giải Phóng muốn cự lại, Tang Đồng lập tức rút ra Văn Điệp lóng lánh kim quang. Hách Giải Phóng không cam lòng, nhưng vẫn phải quỳ xuống một chân: "Tham kiến Đại Đế."
Tang Đồng hừ lạnh, thu lại Văn Điệp, nghênh ngang rời đi. Người vừa rời đi, "xoẹt" một tiếng hai bóng người khác xuất hiện, Hách Giải Phóng quỳ xuống nói: "Tham kiến Thất gia, Bát gia."
~~~~
Con moẹ xú lão Tiếu, ăn trúng cái gì, viết lúc dài lúc ngắn, dịch muốn mửa.