Tang Đồng thấy cách gọi bình thường gọi không được hai người cảnh sát dậy, liền niệm một đoạn chú ngữ rồi lấy ngón tay chỉ vào mi tâm của họ, kết quả vẫn không khác gì.
"Mục Dung, cô thử vẽ chấn hồn phù rồi dùng thử xem".
"Vừa lúc có một lá."
Mục Dung đưa bùa cho Tang Đồng, người sau lập tức cầm bùa dán lên đỉnh đầu cảnh sát, vẫn không chút phản ứng.
Tang Đồng cau mày: "tại sao lại như vậy? Ngay cả chấn hồn phù cũng vô dụng?", Hai người này hô hấp bình thường, thậm chí còn ngáy ngủ, nhưng sao gọi mãi không dậy đây?
"Dời họ ra ngoài trước, để trong xe sợ thiếu dưỡng khí."
"Để trong xe an toàn hơn, mở cửa xe là được rồi."
Thu xếp xong cho hai vị cảnh sát, hai người lên xe tiếp tục lên đường, không khí trong xe nặng nề, Mục Dung trầm mặc, Tang Đồng nắm chặt vô lăng mím môi
Đối với Tang Đồng mà nói: Muốn xác định tình hình chỉ cần một cuộc gọi là được, chỉ là không biết vì sao một người luôn biết cách sử dụng tài nguyên như Tang Đồng lại lựa chọn im lặng.
Đêm qua tiêu diệt xong bóng đen, giấc ngủ của cô an tâm hơn rất nhiều, thế nhưng sau khi tỉnh dậy thì chuyện đáng sợ vẫn cứ phát sinh.
Sợ hãi và luống cuống từng chút từng chút ăn mòn trái tim Tang Đồng.
Xe lái vào nội thành, trên đường không một chiếc xe nào, cả thành phố yên ắng đến doạ người, giống như một thành phố hoang.
Không biết qua bao lâu, Tang Đồng rốt cuộc cũng từ bỏ, cô đứng ven đường bấm số gọi cảnh sát, những số có thể gọi đều gọi, nhưng không ai nghe máy
"Hay gọi về đơn vị đi."
"Ừm."
Kết quả vẫn như trước Tang Đồng lấy ra khối hộp xanh giống rubic, nhấn nút một cái toàn cảnh đơn với hiện lên, tình hình không giống như cô đã liệu: Toàn bộ đơn vị rỗng tuếch, không có dấu vết đánh nhau.
Tang Đồng vỗ lên vô lăng: "Trúng kế rồi!"
Cô tập trung tất cả mọi người lại cùng một chỗ đúng là gãi đúng chỗ ngứa, toàn bộ người trong cục xử lý sự kiện đặc biệt đều bị tận diệt!
Tang Đồng đưa tay lên đầu, lung tung vò tóc.
Mục Dung nói: "Đêm qua vì sao cô ra ngoài?"
Tang Đồng đáp: "Bóng đen biến thành cô tìm tới tôi nói biết được nguyên nhân vì sao bầy rắn cứ ở quanh quẩn trong thôn, lừa tôi đi ra sau núi."
Mục Dung thở dài: "Tôi nghĩ bóng đen lừa cô đi là muốn chia chúng ta ra rồi đánh lẻ từng người, đáng tiếc lúc đó không phải La Như Yên đánh thức tôi mà là mặt dây chuyền Tang Du để lại cứ phát sáng mãi, lúc nhìn thấy La Như Yên tôi đã biết có vấn đề."
Mục Dung theo thói quen vuốt ve mặt dây chuyền, vẻ mặt ôn nhu nói tiếp: "La Như Yên dẫn tới ra bờ sông là muốn lấy hồn phách của Lưu nhị tỷ, dù tôi có thể nhìn thấy khổ tâm trong mắt cô ấy nhưng cũng không giao hồn phách cho cô ấy."
"Quả nhiên! Tất cả đều do Nguyệt Hương làm!"
"Lúc trước cục xử lý sự kiện đặc biệt phong ấn Nguyệt Hương, cô có nghĩ tới ả sẽ trốn thoát không? Xem như quy hết trách nhiệm cho ả thì ả dùng cách gì để Nhật Nguyệt đồng huy? Còn có những người ngủ mê không tỉnh là bị cái gì? Cửu Thiên Huyền Lôi lớn như vậy ả thật sự có thể thoát chết sao?"
Tang Đồng kiên định bác bỏ: "Tuyệt đối không thể nào có nội ứng, có lẽ yêu ma tà tu trong lúc vô tình phát hiện ra bí mật của Nguyệt Hương thôn, Nguyệt Hướng là tự tay cố cục trưởng phong ấn, lão ấy là cục trưởng đời thứ nhất, tận trách tận chức đến chết mới thôi, hơn nữa cũng về cõi tiên lâu rồi, trước khi chết còn dốc hết tâm huyết cả đời để lại vô số hồ sơ quý giá cho cục!"
"Trong lòng tôi có một suy đoán, nếu quả thực bị tôi bất hạnh đoán trúng thì thật đáng sợ."
"Cái gì?"
"Những người mất tích ly kỳ này..."
Trong núi sâu không biết nhật nguyệt, Lang Vương Tiếu Nguyệt và Liễu Nhị nương tử từ khi biết được vị ngọt của song tu thì cả ngày dính nhau như sam, lấy cam lộ và ánh trăng làm thức ăn nuôi sống, tu vi càng tăng, tình cảm càng sâu sắc.
Một ngày đang trong lúc triền miên, Tiếu Nguyệt đột nhiên kêu to một tiếng, Liễu Nhị nương tử vội vàng ngừng lại, dùng lưỡi liếm vào nơi vừa bị nàng cắn qua, thương yêu nói: "Đau rồi?"
Tiếu Nguyệt ôm cổ ngồi dậy, Liễu Nhị nương tử gỡ tay cô ra thấy được trên cần cổ trắng noãn xuất hiện dấu bỏng lớn chừng đồng xu.
"Đây là gì?"
"Mục Dung xảy ra chuyện! Ta từng để lại cho nàng ấy một ấn ký, có việc gấp lập tức thiêu hủy nó."
"Hiện tại nàng ta đang ở đâu?"
"Một khi lông bờm của Yêu Lang bị đốt mùi để lại sẽ không tiêu tan, ngươi cùng ta đi một chuyến không?"
"Ừm."
Hai người biến hoá, trong nháy mắt mặc xong quần áo.
Ba năm qua hai người tu vi tăng nhanh, một đường thuận buồm xuôi giờ, đi ra ngoài mới phát hiện không phải Mục Dung xảy ra chuyện mà là thế giới bên ngoài xảy ra đại sự!
Một đường từ Nam đến Bắc, hai người không nhìn thấy bất kỳ người 'sống' nào, toàn bộ thế giới bị sự im lặng chết chóc bao trùm.
Rốt cục, trong ngày trăng tròn Tiếu Nguyệt không chịu nổi bản năng liền bị ánh trăng dụ dỗ, cô đứng trên toà tháp cao ngửa cổ tru dài, đợi đến khi không bị mặt trăng 'khống chế' nữa thì quay đầu, nhìn thấy Liễu Nhị nương tử dựa vào lan can ngủ thiếp đi.
Cô cười đi qua, gọi hoài Liễu Nhị nương tử vẫn không tỉnh! Tiếu Nguyệt luống cuống tựa như phát điên, dùng hét pháp lực đưa vào cơ thể của Liễu Nhị nương tử, lại giống như làm chuyện vô bổ.
Tiếu Nguyệt ôm lấy Liễu Nhị nương tử theo dấu theo mùi yêu lang, tiếp tục chạy đến đông bắc, Tang Đồng và Mục Dung lái xe về thôn, trước cửa thôn nhìn thấy một người quen.
"Đến rồi!"
Tang Đồng nhìn người Tiếu Nguyệt đang ôm trong lòng, nhíu mày nói: "Liễu Nhị nương tử sao vậy?" Đang khi nói chuyện, chiếc xe đã vững vàng đổ trước mặt Tiếu Nguyệt.
Tiếu Nguyệt thấy hai người bình an, vừa vui vừa lo nói: "Hai người mau xem Thiên Giao, hôm nay nàng đột nhiên ngủ thiếp, ta gọi thế nào cũng không dậy."
Mục Dung thở dài: "Toàn bộ thế giới đều ngủ say, vấn đề ở chỗ này." Nói xong nhấc tay chỉ lên trời
Tiếu Nguyệt dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Tang Đồng: "Ngươi có cách làm nàng tỉnh lại không?"
Tang Đồng lắc đầu: "Mọi cách đều đã thử, lúc đầu tìm hai người là vì Liễu tộc Mã gia quậy phá thôn làng nên mới muốn nhờ Nhị tiểu thư đến giúp đỡ, không nghĩ tới ngay cả cô ấy cũng..."
Tiếu Nguyệt ôm Liễu Nhị nương tử ngơ ngác đứng một chỗ, đáy mắt đầy sự lo âu.
"Đừng đứng ngoài này, chúng ta vào trong nhà đi."
Bốn người đi vào nhà, Tiếu Nguyệt đặt Liễu Nhị nương tử lên giường, Tang Đồng thả valy xuống, nói: "Đói bụng không? Tôi nấu mì cho cô."
"Không đói." Tiếu Nguyệt một mực nhìn Liễu Nhị nương tử say ngủ, vốn từ nghèo nàn.
"Cô không đói thì tôi và Mục Dung vẫn phải ăn cơm."
Cơm trưa Tang Đồng mở TV, tất cả các kênh đều không có dấu hiệu kết nối, ngồi trên sofa châm thuốc hút.
Mục Dung cũng chọn đại một chỗ ngồi xuống, nhìn bộ dạng này của hai người, Tiếu Nguyệt mờ mịt: "Đến lúc nào rồi hai ngươi còn bình thản như vậy?"
Tang Đồng đáp: "Sốt ruột thì được gì, đến cả nguyên nhân chúng ta còn không biết. Hiện tại chỉ có thể chờ kẻ thù tìm đến thôi, ba người chúng ta không ngủ say giống thế giới này, nhất định có lý do."
Thời gian trôi qua từng phút, mặt trăng quỷ dị toả sáng rực rỡ, Tiếu Nguyệt không ngừng đi qua đi lại trong phòng, cô muốn đi tìm hiểu nhưng lại lo sợ, dưới sự chờ đợi này lại càng thêm nôn nóng, trái tim giống như bị quăng vào chảo dầu, một lần đau nhức lại một lần.
Thỉnh thoảng cô lại nhìn Liễu Nhị nương tử đang ngủ say, chỉ thầm mong xuất hiện kỳ tích.
Đột nhiên, Tiếu Nguyệt dừng bước, cô nhìn Tang Đồng không chút hình tượng vắt chân lên sofa, lại nhìn Mục Dung an tỉnh toạ thiền, trong lòng sinh ra một khả năng.
Vì sao ba người đều không bị ngủ say?
Tuyết đối không phải vấn đề tu vi, Liễu Nhị nương tử tu vi cao hơn cô vẫn bị dính ma chú.
Nhưng mà, cô, Mục Dung, Tang Đồng có một điểm giống nhau trên người, có lẽ đó là đáp án
Mặt dây chuyền của Mục Dung, chất lỏng màu tím trong tâm thức của cô, Tang Đồng chị gái của người kia!
Nghĩ đến Tang Du, Tiếu Nguyệt vẫn còn sợ hãi, cho dù tu vi của cô bây giờ tăng vọt nhưng khi nhớ lại sức mạnh hủy thiên diệt địa của Tang Du vẫn như cũ cảm thấy bất lực, nghĩ đến thôi đã thấy hãi hùng, nếu như Tang Du có thể trở lại...
Tiếu Nguyệt đi tới gần Mục Dung, lại chậm chạp dừng ở trước mặt cô, nghĩ đến cảnh cáo không được tiết lộ của Tang Du, tiến thoái lưỡng nan.
Mục Dung đột nhiên mở mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau, Tiếu Nguyệt lúng túng cười.
Mục Dung nhẹ nói: "Đến rồi."
"Xoạt" một tiếng, căn nhà 'biến mất', bốn người đặt mình ở khu đất trống hoang vu mênh mông vô bờ, phóng tầm mắt là một mảnh hư vô.
Chỉ có vầng trăng trên bầu trời toả ánh rực rỡ, chiếu sáng khắp nơi.
Toa xe ngựa kéo mang theo ngọn lửa màu ngọc bích từ cuối thiên địa nhanh chóng bay tới, ở giữa không trung dừng lại cách mọi người một khoảng không xa, Tang Đồng siết chặt kiếm Ngũ Đế trong tay, cảnh giác nhìn một màn trước mặt.
Cửa xe mở, La Như Yên từ xe đi ra, đằng sau là một cô gái dung mạo mỹ lệ, hai người một trái một phải đứng bên cửa, cúi đầu chậm rãi nói: "cung nghênh tôn chủ."
Bóng đen từ trong xe đi ra, Tang Đồng cắn răng, cầm kiếm chỉ lê: "Ta rõ ràng đã nhốt ngươi vào Minh Giới Cửu U, ngươi làm sao thoát ra?"
Người kia khinh thường nghe Tang Đồng nói, sau đó cười to: "Ngươi không nhắc súyt chút Bản Tôn đã quên.."
Bóng đen bắn ra một luồng hắc khí, xe rách hư không tạo ra một vết nứt, trong khe nứt lấp loé ánh lửa màu xanh, quỷ khóc sói gào vang lên không dứt, bóng đen tiện tay đưa vào khe nứt, kéo ra một khối bóng đen to chừng nắm đấm, sau đó lại phân ra một tầng hắc khí đánh vào khối bóng đen nhỏ, bóng đen nằm đấm ngọ nguậy một chút, cấp tốc biến thành bóng người mờ mịt.
"Đa tạ tôn chủ."
Tang Đồng vạn lần không ngờ tới, có tận hai cái bóng đen!!!
La Như Yên đi tới, đứng bên cạnh bóng đen hình người, bộ dạng sợ hãi muốn nói lại thôi, rụt rè mở miệng: "Công Tử, không sao chứ?"
Bóng đen được kêu 'Công Tử' kia cúi đầu, nhìn thấy Mục Dung không vui nói: " việc Tôn chủ giao phó ngươi không làm được?"
La Như Yên chùi đầu, bất an lắc đầu.
"Phế vật!"
Bóng đen không chút lưu tình tát thẳng vào mặt La Như Yên, làm La Như Yên lảo đảo nửa bên mặt sưng phồng, toả ra hắc khí nhàn nhạt.
~~~
Haiz~ Yên Yên a~
~~~~~