Bên ngoài sơn động một bầy yêu lang to hớn hùng hổ doạ người trấn giữ. Thế nhưng bọn nó không giống thường ngày chơi đùa ầm ĩ, mà là mỗi con đều lên tinh thần sẵn sàng chào đón quân địch, gió thổi cỏ lay cũng nháo nhào đi tuần tra một vòng.
Từ trong hang động phát ra từng trận âm thanh kiều diễm, để người nghe không khỏi rộn ràng.
Lang Vương Tiếu Nguyệt nằm trên người Liễu Nhị nương tử, hai mái tóc đen xoã dài như giao hòa vào nhau.
Hai người đều hóa thành nữ thể, một xinh đẹp cuồng dã, một đẹp động lòng người.
Điểm khác biệt chính là: đôi mắt Tiếu Nguyệt xích hồng, trong miệng lại là hai răng nanh sắt bén.
Còn Liễu Nhị nương tử thì đôi mắt màu lục hẹp dài, xung quanh hốc mắt hiện ra lân phiến nhàn nhạt.
Chỉ vì vui thích da thịt quá kịch liệt làm thân thể hai người mềm nhũn pháp lực tiêu tận, không thể duy trì biến hoá tốt nhất.
Hai người khác biệt chủng tộc chỉ có thể dùng cách này để dung hợp, nếu không thì đã sớm hiện nguyên hình từ lâu.
Lang Vương Tiếu Nguyệt dùng đôi mắt đỏ si mê nhìn giai nhân dưới thân, lè lưỡi liếm lên vết thương trên cổ nàng.
Dù cho Song Tu Chi Pháp làm cho vết thương hồi phục rất nhiều, nhưng do những vết thương này quá sâu nên làm Liễu Nhị nương tử run rẩy một hồi, sinh khí một chút nàng liền hé miệng cắn lên bả vai trắng noãn của Tiếu Nguyệt, lưu lại hai dấu răng nhỏ.
"Ây!"
Tiếu Nguyệt cau mày, kinh ngạc nhìn nhìn Liễu Nhị nương tử, sự không vui liền bị ý cười của giai nhân hòa tan.
Liễu Nhị nương tử nâng tay ôm Tiếu Nguyệt, híp mắt nghiêm túc nói: "cho ngươi bản mệnh độc rắn, chốc lát nữa độc chạy chết ngươi."
Tiếu Nguyệt không giận, mỉm cười, lấy môi nhẹ cạ môi nàng, nỉ non nói: "Ngươi không sợ bầy sói bên ngoài xé nát sao?"
Liễu Nhị nương tử nhẹ hừ: "bọn chúng? A..."
Tuy nói như vậy, nhưng tay lại ấn vào lưng Tiếu Nguyệt, móng tay sắc bén cào ra mấy đường vết máu, "xèo" một tiếng, vết thương lập tức khép lại. Tiếu Nguyệt bị đau thân thể mềm nhũn, ánh mắt thâm trầm.
"Đúng lật yêu tinh câu người."
"Chẳng lẽ ngươi không phải?"
Tiếu Nguyệt khẽ cười, vội vàng tiến công vào vùng sông nước, âm thanh mị cốt lại vang vọng khắp hang.
Liễu Nhị nương tử chủ động nắm lấy tay Tiếu Nguyệt đặt lên ngực mình, nâng đùi ngọc ôm lấy eo thon của Tiếu Nguyệt, làm Tiếu Nguyệt tim đập không phanh.
Cô hận không thể đem người này ăn vào trong bụng, hung hăng xé nát nàng hoà tan vào cơ thể mình mới thôi.
Trăm hiệp đi qua, Liễu Nhị nương tử đột nhiên kéo căng thân thể.
Tiếu Nguyệt biết nàng lại sắp đến, lập tức thay đổi biện pháp lấy lòng, tiếng rên rỉ nỉ non nhẹ nhàng kéo dài, trên người Liễu Nhị nương tử bốc lên khói trắng, những vết thương dài trên thân thể thu hẹp lại không ít.
Tiếu Nguyệt đổ đầy mồ hôi, xoay người nằm bên người Liễu Nhị nương tử, nhịn không được liền dụi dụi vào ngực nàng, quyến luyến si mê.
Ngón tay cô khẽ vuốt vết thương trên ngực nàng, tự hào nói: "Thế nào, Song Tu Chi Pháp của tộc Yêu Lang, thải âm bổ âm hiệu quả tốt không?"
Liễu Nhị nương tử xoay lưng, híp mắt lười biếng nói: "Xong rồi?"
Tiếu Nguyệt trừng mắt: "ròng rã ba ngày ba đêm, ngươi còn ăn chưa no?"
Liễu Nhị nương tử quay đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của Tiếu Nguyệt, nghiêm túc nói: "Ta cảm thấy chúng ta không hợp."
Trong lòng Tiếu Nguyệt khẽ run, quay người đặt Liễu Nhị nương tử dưới thân, hai tay chống hai bên nàng phẫn nộ nói: "Lão yêu bà! Ngươi có ý gì?"
Liễu Nhị nương tử nhịn cười, hằng giọng nghiêm mặt nói: "Hoà hợp mất những ba ngày, ngươi quá yếu, không thoả mãn được nãi nãi."
Tiếu Nguyệt xụ mặt, vẻ mặt thay đổi mấy lần, Liễu Nhị nương tử thấy vậy có chút bối rối, biết mình đùa quá trớn vừa định mở miệng thì thấy Tiếu Nguyệt một mặt ngoan độc, nâng tay bóp lấy cổ nàng.
Đôi mắt kiên quyết xích hồng: "Nếu ngươi phụ ta, ta sẽ giết ngươi." Sau đó tự sát.
Tộc Yêu Lang trời sinh cao ngạo trong chuyện yêu, một khi xác định chung thân thì không bao giờ thay đổi, cho dù bị đồng loại khác chiếm chức Lang Vương thì cũng không dễ chiếm được những con sói thuộc bầy, nếu thật sự xảy ra chuyện này, Lang Vương và Lang Hậu sẽ liều chết chém giết sau đó tuẫn tình.
Tính cách Liễu Nhị nương tử ngang bướng, nóng lạnh thất thường, trong Xà tộc lại phân chia rất rõ bối phận, nàng nhiều hơn Tiếu Nguyệt mấy trăm năm tu vi, nếu đổi lại là người khác sợ là đã bị nàng đánh chết.
Nhưng trên mặt Liễu Nhị nương tử lại không chút giận dữ, mặc kệ Tiếu Nguyệt bóp cổ nàng cũng không động, nũng nịu nói: "Muốn động thủ?"
Tóc Tiếu Nguyệt cấp tóc biến đỏ dựng đứng như kim châm, đây là dấu hiệu nổi giận của Yêu Lang.
Mắt cô đỏ hồng dùng ba phần sức, nhìn mặt Liễu Nhị nương tử dần dần biến đỏ thì chán nản buông tay, đến cùng vẫn không thể xuống tay được, thở dài một hơi: Thôi vậy...
Nghĩ tới nên an bài cho tộc nhân của mình xong thì tìm một góc khuất nào đó tự kết thúc, chuẩn bị đứng dậy để Liễu Nhị nương tử đi.
Nhưng mà Liễu Nhị nương tử giống như 'người điếc không sợ súng', trở tay ôm cô, không cho cô động
"Làm gì nữa?"
Liễu Nhị nương nở nụ cười xinh đẹp, xoa lên gáy Tiếu Nguyệt, mái tóc sắc bén kia căn bản không thể tổn thương đến nàng.
Nàng khẽ vuốt ve Tiếu Nguyệt, dịu dàng nói: "Tiểu cẩu cẩu lại xù lông, nãi nãi đây thuận theo ngươi."
"Ngươi có ý gì?" Tiếu Nguyệt thương tâm nhìn chằm chằm Liễu Nhị nương tử, nhưng thân thể thì không lừa được ai.
Mái tóc sắc bén thuận theo ý niệm trong lòng trở về bộ dạng nhu thuận, ngay cả sắc mặt cũng đỡ khó coi.
Đáy lòng Liễu Nhị nương tử mềm nhũn, tộc Yêu Lang thiên phú dị bẩm, lại thêm mảnh đất Tây Nam quái dị mới làm cho Tiếu Nguyệt tu thành thân người sớm như vậy, trong mắt nàng Tiếu Nguyệt chỉ như một đứa bé, giữa hai người chênh nhau ngàn năm tuế nguyệt, tháng năm dài đằng đẵng.
Liễu Nhị nương tử không đành lòng đùa dai, thoáng dùng sức đảo khách thành chủ.
"Lão yêu quái ngươi lại muốn làm gì, không phải đã thả ngươi đi theo ý còn gì? Sỉ khả sát bất khả nhục!"
Liễu Nhị nương tử nâng tay nhéo nhéo chiếc mũi tinh xảo của Tiếu Nguyệt: "Tiểu gia hoả ngươi không biết đùa sao, ta nói muốn đi khi nào?"
Đôi mặt Tiếu Nguyệt lấp lánh, buồn buồn nói: "không phải ngươi nói ta không xứng với ngươi sao?"
Liễu Nhị nương tử cười như gió xuân: "Ta nói khi nào?"
"Ngươi nói...."
Nhìn khuôn mặt càng lúc càng gần, Tiếu Nguyệt ngừng nói.
"Đổi lại nãi nãi thoả mãn ngươi, chịu không?"
Ngoài hang, lỗ tai đàn sói đồng loạt dựng thẳng, trong động truyền ra âm thanh quen thuộc của thủ lĩnh.
Một ít sói con không rành sự đời muốn đi vào tìm hiểu, liền bị máy con sói lớn hơn ấn đầu xuống đất, tiếng tru bất mãn ủy khuất khe khẽ vang lên.
....
Trong giấc mộng của Tang Đồng, cô đặt mình trong một mảnh trắng xoá, quên đi mình là ai, cũng không biết tại sao mình ở nơi này.
Bước chân không mục đích, tựa như đã đi đến tận cùng thiên địa, nơi đó có một bóng người quen thuộc, đầu cô đau xót, tâm cũng đau.
Ký ức trở về, Tang Đồng nhớ ra chính mình
Người kia dù không mặc tăng bào rách nát, dù chỉ có bóng lưng Tang Đồng vẫn có thể nhận ra.
Tang Đồng ngừng chân trong chốc lát, người trong mộng bỗng xoáy người, nhàn nhạt cười với cô: "Đồng Đồng."
Trong lòng Tang Đồng chảy ra chút cảm xúc lạ thường: "bộ dạng của mấy người?"
Tô Tứ Phương cười: "em hoàn tục."
Tang Đồng há to miệng.
"Mấy người..." Tang Đồng nhìn Tô Tứ Phương nửa quen nửa lạ, lại không thể nói ra câu nào.
"Bất Hoán Thi đã diệt, sống một đời thoải mái."
"Mấy người ở đâu? Làm sao lại biết chuyện của Bất Hoán Thi?"
Tô Tứ Phương không trả lời câu hỏi, lại nói: "Em ở nơi nên ở, trải nghiệm hồng trần muôn màu, cuộc sống tiêu diêu thư thái, sau này không thể tiếp tục giúp chị, bảo trọng."
Tang Đồng chết lặng nhìn Tô Tứ Phương quay người, càng đi càng xa.
Cô muốn đuổi theo, muốn hỏi thật nhiều vấn đề.
Cô muốn hỏi nàng, cứ vậy mà đi còn đại tông thì sao?
Cô muốn hỏi nàng, không thể tiếp tục làm trong cục xử lý sự kiện đặc biệt sao?
Cũng muốn hỏi nàng, cô phải đi đâu mới tìm được nàng đây? Hai người còn có thể gặp lại nhau không?
Chỉ là hai chân cô như mọc rễ, không cách nào nhúc nhích.
Một chữ cũng không nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Tứ Phương càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất trong một mảnh sương mù vô tận.
Trên đỉnh núi cao phủ đầy mây bay, Tô Tứ Phương ngồi xếp bằng dựa vào cây cổ thụ, chậm rãi mở mắt.
Hai bên thái dương đau nhức, nàng dựa vào gốc cây hồi lâu cảm giác đau mới biến mất, chút ít pháp lực cuối cùng cũng dùng hết, từ nay về sau chỉ là một người bình thường.
Tán cây tươi tốt xanh um, bầu trời trên cao xanh thẳm, cánh chim trời lơ đãng vụt bay.
...
Mục Dung ngồi trên ghế sofa trong nhà, trong nhà bày trí vẫn như cũ.
Cô ôm Tang Du vào lòng, ánh nắng ban trưa vừa vặn xuyên qua cửa sổ phòng khách, chiếu lên nền gạch.
Tang Du đột nhiên xoay người, ôm lấy gương mặt tinh tế của cô, lòng không nỡ, nói: "Hay là em xoá trí nhớ của chị có được không?"
Mục Dung cau mày mím môi không nói gì, im lặng phản kháng.
Tang Du không thích bộ dạng này của cô, đau lòng dụ dỗ nói: "em...tuổi thọ nhân loại ngắn ngủi, chị sao phải chịu khổ? Kiếp sau em vẫn sẽ đi tim chị."
Mục Dung nhìn Tang Du thật lâu: "Khổ? Vậy sao em một lần một lần lại đi tìm chị? Tội tình gì?"
Tang Du nằm trên bả vai Mục Dung, lắc đầu: "Chúng ta không giống, bây giờ phong ấn của chị chưa giải, sự đau xót này với con người lại quá nặng nề. Bởi vì em nhớ tất cả, cho nên mọi thứ em làm đều đáng giá."
"Vậy em giải phong ấn của chị đi, chị là ai? Em là ai? Quan hệ chung ta là thế nào? Chị muốn biết, chị có quyền được biết."
Tang Du yếu ớt thở dài: "Không phải em chưa nghĩ tới, chỉ là phong ấn này em giải không được."
"Vậy em có thể nói cho chị biết, chị rốt cuộc là ai?"
"Em không thể làm như vậy, duy nhất em có thể nói là: Chị từng là sự tồn tại vô biên cường đại, gặp được cơ duyên vì em mà sinh, đi cùng em qua năm tháng vĩnh hằng."
~~~
Mẹ ghẻ có lời muốn nói: Nghĩ coi có nên xóa ký ức này hơm???
Mị: *Ngón giữa*.!!!!
~~~~~~