Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 207: Nhấn chìm Địa Phủ....



Tang Đồng kiểm tra đội viên và quăng mấy con robot lên trực thăng xong, đưa mắt nhìn không thấy Tô Tứ Phương đâu, cô nhíu nhíu mày nói với Lâm Hoan: "Cậu đi gọi Tô Tứ Phương tới đây."

"Vâng cục trưởng."

Tô Tứ Phương bám theo Tang Du đi tới ngoài phòng Mục Dung, Tang Du xoay người lại cười nói: "Đại sư theo ta một đường là có ý gì?"

"A Di Đà Phật, mong thí chủ vạn lần nghĩ lại."

"Ta là theo nàng mà đến, có gì phải nghĩ?"

"Thân phận đời này của thí chủ ở trong lòng Đồng sư tỷ rất nặng, thí chủ muốn chị ấy chấp nhận thế nào đây?"

Tang Du đưa tay sờ mặt dây chuyền, nhàn nhạt nói: "Tình cảm nhận loại đối với ta chỉ như giọt nước trong biển cả, bữa cơm vừa rồi có tính kiện thân có công hiệu kéo dài tuổi thọ, xem như báo đáp nhiều năm chăm sóc của nàng ấy, ý ta đã quyết, xin đại sư đừng nhiều lời."

"Thí chủ! Tuổi thọ phàm nhân nhiều lắm cũng chỉ có trăm năm, cả đời Đồng sư tỷ đều đặt trên người ngài..."

"Tô đại sư! Hoá ra ngài ở đây, chị Đồng kêu ngài đến chỗ chị ấy kia."

"Ừm."

Giọng nói Tang Du truyền thẳng vào đầu Tô Tứ Phương: "Hoà thượng, ta gọi ngươi một tiếng đại sư là vì nàng tôn trọng ngươi, ngươi tốt nhất đừng không biết trời cao đất rộng, mau đi."

Tô Tứ Phương há to miệng, không nói thêm gì 

Tang Du đi vào phòng Mục Dung, khoá trái cửa đi đến bên giường Mục Dung.

Nàng vươn tay đầu ngón tay phác hoạ khuôn mặt Mục Dung, chân mày như hoạ, chiếc mũi khéo léo, còn có bờ môi mỏng.

"Đồ đần, luân hồi trần thế pháp lực đã bị phong ấn, sao còn dám nhảy xuống Vong Xuyên?

...

"Đừng sợ, ta đến đón ngươi."

Tang Du đưa tay tháo dây chuyền xuống, một tay nắm dây chuyền phát động niệm lực, tử sắc chiếu rọi khắp căn phòng, cuối cùng biến mất trong dây chuyền.

Tang Du ôm Mục Dung vào lòng, đeo dây chuyền lên cho cô: "Lần này đổi lại để ta bảo vệ ngươi, có ta ở đây Địa Phủ đừng mơ có thể đụng tới ngươi."

Nàng hôn xuống mi tâm Mục Dung: "Ngươi từng nói, chuyện nhân gian không cho ta nhúng tay, mỗi lần như vậy ta đều theo ý ngươi, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn ngươi một lần lại một lần rời bỏ ta. Lần này ta không theo ý ngươi nữa... Ngươi, có giận ta không?"

Tam giới lục đạo, đều nhận trói buộc từ thiên đạo.

Nó giống như một chương trình phức tạp, giám sát hết thảy những thứ bên trong tam giới, một khi xuất hiện dị tượng hoặc là xuất hiện sức mạnh thiên địa bất dung, sẽ khiến thiên đạo chú ý.

Thiên đạo sẽ dùng hết mọi cách để tiến hành chữa trị bản thân, lỗi bỏ điểm BUG*.

(Bị lỗi á:))~ như sản phẩm lỗi ý.)

Ví như nói: sẽ để một Thần khí nào đó hiện thế, hoặc một vị anh hùng nào đó theo thời mà sinh, thiên đạo sẽ điều khiển mọi thứ để đối phó khắc chế sức mạnh BUG.

Rất không may, bản thể của Tang Du thuộc về vế sau ---Sức mạnh thiên địa bất dung.

Khi nàng vừa tới nhân gian không hiểu quy tắc, đã từng chịu thua thiệt với thiên đạo.

Thông qua nhiều lần đã mở ra được 'quy tắc trò chơi': nếu không thể hợp lý xuất hiện tại nhân gian, thì phải dùng cách luân hồi chuyển sinh,  phong ấn năng lực và ký ức, giấu bản thể vào trong nhục thân, chờ đợi thời cơ mà thức tỉnh.

Nhục thân nhân loại là giấy thông hành, cũng là xiềng xích.

Nhục thân không thể chịu nổi năng lực của bản thể, thông qua một lần lại một lần luân hồi sẽ làm suy yếu năng lực, giống như Mục Dung.

Cô từng có lúc có năng lực hủy thiên diệt địa, cường đại như Diệp Lâu Hà Yêu cũng không dám làm càn ở trước mặt cô, chỉ có thể dùng phép khích tướng ép cô đi vào khuôn khổ.

Loại sâu kiến như Tì Bà Quỷ Vương, chỉ cần cô nhấc nhấc ngón tay là đủ để cho nó ngàn năm không thể trở mình, có lẽ do tâm tư của cô đơn thuần, dễ tin người nên không đề phòng thiên đạo, kết quả lại biến thành cái dạng này đây.

Tang Du nghiêng người hôn lên môi Mục Dung: "Chờ ta."

...

Một đường tử sắc từ căn cứ bắn thẳng lên cửu thiên, trong một giây thiên địa biến sắc, sấm sét vang tên mưa to như trút.

Mấy chút tia sấm sét hạ xuống đánh vào rừng rậm xung quanh căn cứ, làm rừng cháy lửa đốt hừng hực.

Mặc cho mưa rơi xối xả, lửa vẫn bất diệt.

Đàn sói từ trong hang đi ra, nhìn dị tượng trước mắt nhao nhao ngẩng đầu, tru lên.

Đôi mắt đỏ của Lang Vương Tiếu Nguyệt co rút sợ hãi: "Thiên nộ thần phạt sao! Sức mạnh kinh khủng này từ đâu ra!!"

Tiếu Nguyệt sợ hãi, cấp tốc nhảy lùi về sau.

"Tang Du?!"

"Không, ngươi không phải Tang Du, ngươi là ai?!"

Thiếu nữ trước mặt lơ lửng giữa không trung, trên người không mặc quần áo, dòng nước tử sắc chảy quanh làm chiếc váy cho nàng 

Mặc dù dáng vẻ giống y đúc Tang Du, nhưng quanh thân lại tản ra sức mạnh khủng bố đến nổi làm người ta không thể nào  tiếp thu.

Thiếu nữ không đáp, nàng giật giật ngón tay, nữ vương Tiếu Nguyệt liền bay đến trước mặt nàng, Lang Vương đau đớn giãy dụa, giống như bị thứ gì đó bóp chặt cổ.

Một tay cô ôm lấy cổ, một tay khác đánh lên người thiếu nữ, lôi điện chưa kịp chạm vào nàng đã bị váy nước tiêu trừ.

Đàn sói kích động nổi điên công kích thiếu nữ, người nọ nhàn nhạt lướt nhìn, đàn sói cũng giống như nữ vương của bọn nó, lơ lửng giữa không trung, đau đớn giãy dụa.

Trong đời mắt đỏ phản chiếu lại khuôn mặt của thiếu nữ, Tiếu Nguyệt giãy dụa yếu dần, khuôn mặt trắng nõn hiện màu tím 

Đường đường là nữ vương Lang tộc, lại không có một chút sức lực nào khi ở trước mặt thiếu nữ này 

Ánh mắt thiếu nữ băng lãnh nhìn Lang Vương Tiếu Nguyệt, nhàn nhạt nói: "Hoặc là đời đời kiếp kiếp quy thuận ta, hoặc là hồn phi phách lạc."

Cao ngạo của Lang tộc bị thiếu nữ vô tình bóp nát, Tiếu Nguyệt khuất phục.

Âm thanh đồ vật rơi xuống đất nhao nhao vang lên, cả đàn sói lâm vào hôn mê, Tiếu Nguyệt hư nhược nằm sấp trên mặt đất, ôm cổ nôn khan.

"Ngươi là ai?"

"Ta muốn ngươi đời đời kiếp kiếp bảo vệ Mục Dung, nếu còn tâm tư muốn song tu, ta liền để tộc Yêu Lang biến mất, về phần ngươi, vĩnh thế không được siêu sinh."

"...được."

Thiếu nữ bắn ra một giọt nước bay vào mi tâm Tiếu Nguyệt: "Chuyện bảo vệ phải giữ bí mật."

....

Một bên khác, máy bay trực thăng và máy bay vận tải bị gió bão quật cho chập chờn, mấy lần súyt bị sét đánh trúng nhưng điều may mắn là thiểm điện dày đặc lại hết lần này đến lần khác tránh né máy bay.

"Trời sinh dị tượng, không lẽ là Bất Hoán Thi xuất thế?"

"Đồng sư tỷ, chúng ta trở về đi!"

"Trở về địa điểm xuất phát!"

Phong Đô.

Quỷ tốt lảo đảo chạy vào Thần Quân điện.

"Thần Quân đại nhân, có việc chẳng lành rồi!"

"Xoạt" một tiếng, một trắng một đen xuất hiện.

"Có chuyện gì?"

Quỷ tốt quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu: "Hai vị Thần Quân tha mạng, Vong Xuyên Hà đột nhiên tăng vọt, nước sông đã lên tới cầu Nại Hà rồi, Mạnh Bà phái tiểu nhân tới bẩm báo hai vị."

"Bát đệ, ngươi đi gọi Phán Quan đại nhân, ta qua đó xem thử."

"Vâng."

Phạm Vô Cứu vung tay hô: "lập tức nổi trống, tam quân Minh Phủ tập hợp! Đã thông báo với hai vị Pháp Vương Ngưu Đầu Mã Diện chưa?"

"Đã truyền lệnh đi."

Diêm Vương bế quan, Phán Quan, Hắc Bạch Vô Thường, Ngưu Đầu Mã Diện, Phong Đô thập vị Quỷ Vương, mười sáu Quỷ Tướng, vố số âm binh quỷ tốt cùng nhau xuất hiện ở trước bờ Vong Xuyên.

Mạnh Bà đứng trên cầu Nại Hà, tay ấn pháp quyết đối kháng với nước sông Vong Xuyên cuốn cuộn, cố gắng để cầu Nại Hà không sập.

Ngay cả nhiều năm qua không ló mặt, Thật Bất Giả cũng tới xem!

Vong Xuyên Hà ngàn vạn năm bình thản không gợn sóng nay lại sôi trào, nước sông gào thét cuồn cuộn tuôn ra một cỗ năng lượng thôn tín tiêu diệt.

"Thất ca, phải làm sao đây? Tại sao Vong Xuyên Hà lại như vậy?"

Tạ Tất An híp mắt: "Vong Xuyên Hà dị dạng chắc chắn có liên quan tới người kia."

"Cái này..."

"Bát đệ!"

Hắc Bạch Vô Thường tâm ý tương thông, song song bay lên, theo một vệt ánh sáng trắng đen dâng lên, Vô Thường thuẫn cao ngút trời hạ xuống, vây lấy bờ sông Vong Xuyên và nửa cái Thành Đô.

Bối khối vô thường thuẫn tự giác kéo dài ra, trên không thấy đầu, đông bắc không thấy đuôi, cao vút.

Hai vị Pháp Vương xuyên qua vô thường thuẫn đi lên cầu Nại Hà: "Mạnh Bà đừng gấp, huynh đệ ta giúp ngươi!"

Nói xong triệu ra hai cái thuẫn đầu trâu mặt ngựa, một trái một phải chắn giữa cầu Nại Hà.

Tất cả hồn phách trong Phong Đô thành đồng loạt ngừng lại việc trong tay, bao gồm luôn cả toàn thể học sinh trong Học Viện Tử Thần.

Bọn hắn giương mắt nhìn bốn góc bầu trời mờ mịt, không biết đến cùng là có chuyện gì.

"A!"

"Trời ơi!"

"Đó là cái gì?!"

Phong Đô thành bị vô thường thuẫn bao quanh truyền ra tiếng thét gào, màn nước phát ra ánh sáng tím che khuất bầu trời, trong chớp mắt toàn bộ bầu trời bị che phủ.

Người trong thành chạy trối chết lại phát hiện không có đường trốn, tiếng thét tuyệt vọng vang vọng cả Phong Đô, cũng may màn nước vẫn treo trên bầu trời không có đổ ập xuống.

Một vị thiếu nữ từ trên trời giáng xuống, dòng nước tử sắc chảy quanh làm váy cho nàng.

Đồng tử Phán Quan co lại, kim bút phán quan lơ lửng giữa không trung.

Bên trong Vong Xuyên Hà xông ra sóng nước cao hơn một trượng, mũi chân thiếu nữ điểm nhẹ đứng trên bọt nước.

"Mấy lão già ở Địa Phủ, đã lâu không gặp."

Phán Quan chỉ vào thiếu nữ, ngón tay run rẩy: "Ngươi, ngươi...."

"Không sai, là ta."

"Ngươi và U Minh vui buồn có nhau, cùng sinh cùng tử, tại sao lại làm vậy!"

Thiếu nữ xùy cười một tiếng, ánh mắt khinh thường: "hạng người lòng dạ nhỏ mọn các ngươi, lừa trên gạt dưới tội ác chất chồng, Phong Đô này nên sớm bị thanh tẩy mới đúng, ta muốn nhấn chìm Phong Đô thì có làm sao?"

"Ngươi, ngươi to gan! Địa Phủ Phong Đô là trung chuyển tam giới, lục đạo đều bắt nguồn từ đây, nếu Địa Phủ bị hủy tam giới sẽ không còn, chẳng lẽ ngươi không sợ Thiên Khiển?!"

"Ha ha ha, hừ, trời sao? Tam giới lục đạo các ngươi, làm gì được ta?"

~~~

Chúng m hại vợ bà có nhà không thể về, bà đây cọ rửa cả hang nhà m. 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv