Uống trà của Hoa Vân Nguyệt pha Tang Đồng cảm thấy mình đỡ hơn nhiều, cô không muốn ở gần Hoa Vân Nguyệt lại nhìn Tô Tứ Phương đang dùng dây thừng buộc chặt nguyên vật liệu vác lên lưng thì cũng đi xuống núi hỗ trợ.
"Đồng sư tỷ."
Tô Tứ Phương lấy tay áo lau lau mồ hôi.
Tang Đồng lấy tay xoa xoa đầu Tô Tứ Phương: "Ngày mai về căn cứ tôi giúp mấy người cắt tóc."
Tô Tứ Phương há to miệng, lại bị chèn vào: "Dù sao cũng là nữ, việc nặng đừng làm một mình, mấy người khổ cực như vậy Hoa Vân Nguyệt chưa chắc biết ơn.",
Nói xong Tang Đồng phụ nàng khiêng đồ.
Cả đám liên tục di chuyển vật liệu, di chuyển gần xong thì dưới núi truyền đến giọng Miêu ngữ lo lắng kêu.
Người chạy tới thở hồng hộc, lại là cô bé trẻ tuổi Hắc Miêu hạ cổ Mục Dung, bé con nhìn thấy đám người Tang Đồng nhẹ hừ một tiếng, sau đó dùng Miêu ngữ nói chuyện với Hoa Vân Nguyệt.
Hoa Vân Nguyệt nghe xong, vẻ mặt nghiêm túc nói với Tang Đồng: "Cô đi theo tôi một chuyến."
Bé gái Hắc Miêu lộ ra bất mãn nhỏ giọng nói vài câu, Hoa Vân Nguyệt nghiêm giọng: "Cô ấy không phải người bình thường, chúng ta cần cô ấy trợ giúp."
Bé gái lại nói vài câu với Hoa Vân Nguyệt, sau đó chạy như bay xuống núi.
"Cô đi theo tôi"
"Nói rõ chuyện gì trước đã."
"Thôn chúng tôi vừa có một vị vừa chết, cần đi xuống Trại xem xét."
"Quên đi, Miêu trại mấy cô đâu chào đón người ngoài, tôi ở lại sửa nhà cho cô, tranh thủ làm xong ngày mai còn phải về căn cứ "
"Sư phụ tôi từng nói, nếu có một ngày chú ngốc chết, thôn làng nhất định sẽ gặp chuyện lớn."
...
Tang Đồng dẫn theo Tô Tứ Phương đi xuống Miêu trại với Hoa Vân Nguyệt, những người khác ở lại sửa nhà.
Trước khi đi Hoa Vân Nguyệt đưa phiến lá mỏng cho Tang Du, nói nếu có chuyện thì thổi một tiếng.
Thi thể của chú ngốc được phát hiện trong nhà. Nghe nói đã chết nhiều ngày, hàng xóm ngửi thấy mùi hôi thối mới đi tìm
Thi thể của chú ngốc để ở trong sân, phía trên phủ một lớp vải trắng nhỏ, miễn cưỡng che đầu không che được chân.
Bầu không khì tràn ngập mùi hôi thối, người đứng ngoài xem một lớp lại một lớp, trại chủ chưa tới, chỉ có bốn người đứng trong sân.
Theo thứ tự là dì Bạch Miêu, mặt mũi sáng ngời rất tinh thần, chú Hoa Miêu mặt mũi hiền lành, quan ao hoa lệ, tiếp đến là một người phụ nữ Hắc Miêu, nhìn không rõ tuổi tác, da mặt nhăn nheo, thân hình hơi còng, còn có bé gái Hắc Miêu báo tin cho Hoa Vân Nguyệt.
Người tam tộc chen lấn nhau không còn chút sơ hở nào, tận đến khi Hoa Vân Nguyệt dẫn Tang Đồng và Tô Tứ Phương đến, đoàn người nhiều chuyện mới tự động tránh ra hai bên nhường đường.
Tang Đồng để ý bất luận là ai cũng không dám nhìn thẳng bọn họ, người trên đường liều mạng tránh sang bên.
Hoa Vân Nguyệt đã quen với chuyện này, cô không chớp mắt nhẹ nhàng bước vào trong sân.
Bốn người trong sân không hẹn mà cùng lùi về sau một bước, tuy không biểu hiện rõ ràng như những người ngoài sân, nhưng cũng dễ nhận ra bọn họ không muốn đến gần Hoa Vân Nguyệt.
Tang Đồng thoáng nhìn thi thể trên đất, chân người chết mang đôi giày cỏ, từ đầu gối trở xuống nổi ban thi, chết cũng được một khoảng thời gian.
Tô Tứ Phương chắp tay trước ngực nhỏ giọng niệm kinh, vung lên tăng bào ngồi dưới đất, tay vân vê xâu chuỗi tụng kinh Vãng Sinh.
Người phụ nữ Hắc Miêu lưng còng tay chóng quải trượng, dùng Miêu ngữ nói một tràng.
Hoa Vân Nguyệt thì dùng tiếng phổ thông đáp: "Hai vị này là bạn của tôi, có chút nguồn gốc với sư phụ, việc này quan trọng thêm một người thêm một phần sức, Hắc bà cũng đừng nói cái gì trong tộc ngoài tộc."
Người phụ nữ hừ lạnh, không nói gì thêm
Tang Đồng ngồi xổm bên cạnh thi thể xốc lên vải trắng, mặt thi thể sưng to, hai mắt lồi ra, miệng mũi còn có ruồi bu, ngũ quan bị tổn hại nghiêm trọng nên không thể nhìn thấy rõ tướng mạo.
"Chú ngốc không phải người trong trại, không ai biết tên tuổi thật của hắn, hắn... Bình thường có chút ngu dại nên chúng tôi kêu hắn là chú ngốc. Trong một đêm mưa hai mươi lăm năm trước xuất hiện trong trại bọn tôi, đuổi hắn mấy lần cũng không chịu đi, thậm chí đánh ngất hắn rồi quăng đi xa hắn cũng tìm đường trở về, đuổi hoài không được lại thấy hắn đáng thương nên không cản nữa. Chú ngốc hay ngồi trước thôn, ngồi một lần là mất cả ngày, gặp ai cũng cười. Tuy đầu óc không bình thường nhưng rất khoẻ, nhà ai trong trại có hỷ có tang hắn cũng không mời mà đến, tận tâm tận lực giúp người chỉ cầu miếng cơm ăn. Sau đó Trại trưởng kêu gọi mọi người dựng nhà này cho hắn, chú ngốc là người ngoài duy nhất ngoại thôn, chúng tôi đều chấp nhận hắn. Sư phụ tôi từng nói, nếu một ngày chú ngốc chết, trong thôn nhất định có đại tai."
Tang Đồng giật mình, cô đã có đáp án những không dám nhanh kết luận: "Cho tôi một cái bàn tính"
"Nhà ai có bàn tính cho muợn dùng một chút."
Mấy người thôn dân chạy đi, chốc lát sau cầm theo mấy cái bàn tính quay về. Tang Đồng chọn đại một cái, khoanh chân ngồi dưới đất, đặt bàn tính lên đùi, ngón tay vô cùng linh hoạt gảy lên hạt châu.
"Trong làng có tổng cộng bao nhiêu người?"
Một trong ba vị trưởng giả tam tộc báo nhân khẩu.
"Chú này đến trại lúc nào?"
Hắc bà lưng còng híp mắt nhớ lại, rồi báo ngày
"Chắc chắn?"
Hắc bà không vui hừ một tiếng, Hoa Vân Nguyệt ngồi xổm nói vài tai Tang Đồng: "ngày đó là thời gian bản mệnh cổ của người ta thoát xác, tuyệt đối không sai. Việc cơ mật của cổ bà, người ta sẽ không trả lời cô quá kỹ đâu.",
Tang Đồng nhẹ gật đầu, lại gảy bàn tính: "Thời gian phát hiện thi thể?"
Người đàn ông Bạch Miêu đứng ra báo thời gian.
"Ông tên gì?"
"Tê Mãnh."
"Mấy tuổi?"
"Bốn mươi tám".
Tang Đồng tính xong, nhìn bàn thành lẩm bẩm nói: "Quả nhiên là người thủ thôn..."
Chỉ có Hoa Vân Nguyệt và Tô Tứ Phương nghe được Tang Đồng nói, Hoa Vân Nguyệt nghe không hiểu lắm Tô Tứ Phương nghe xong liền ngừng tụng kinh.
Nếu đúng là người thủ thôn thì không cần siêu độ.
Đám người đứng xem bị đuổi đi, ba người Tang Đồng và bốn người trong viện được trại trưởng mời đến nhà, mấy năm trước cố trại trưởng về trời, Miêu trại hiện tại được con của lão quản lý, bất quá lão nhân gia đây cũng đã ngoài sáu mươi.
Vợ trại trưởng rót trà một vòng lui ra ngoài: "Người trẻ tuổi, mọi người tin tưởng cô, cô nói một chút xem ngốc lão đệ xảy ra chuyện gì."
Tang Đồng hằng giọng: "Tiền bối Hoa Phong Tuyết nói không sai, trại các người sắp gặp đại tai."
Dì Hoa miêu và bà lão Hắc Miêu vẻ mặt không vui, nếu không phải kiêng kỵ Hoa Vân Nguyệt thì hai người đã sớm đập bàn.
Hoa Vân Nguyệt nhịp nhịp ngón tay lên bàn, quét mắt nhìn hai người: "nói tiếp."
"Chú đó là 'người thủ thôn' cho trại các người, loại người này số lượng không ít nhưng ít ai chú ý đến, không biết mọi người có để ý hay không, trong mỗi thôn làng đều có một hai người trí lực không ổn nhưng khoẻ kinh người, bọn họ thường bị mọi người khi dễ, bị chế giễu thậm chí chọi đá, nhưng bọn họ luôn luôn tươi cười, không buồn không giận, không tố cáo không mắng người, càng không đánh trả."
Hoa Vân Nguyệt nghĩ: Mặc dù cô không ra khỏi trại, cũng không biết mấy thôn làng có người như vậy không, nhưng Tang Đồng miêu tả rất giống chú ngốc.
"Đương nhiên, không phải ai ngốc cũng lag người thủ thôn, nhưng trăm phần trăm người thủ thôn đều ngốc, người thủ thôn có một đặc tính là rất nhiệt tình trợ giúp người trong thôn, không cầu hồi báo, có cho họ tiền họ cũng xem đó là hoa.",
Hoa Vân Nguyệt nhẹ gật đầu: "chú ngốc đúng thật là loại người này, những năm này chưa từng nghe nhà ai nói chú lấy đồ gì, nhiều lắm thì ăn vài bữa cơm thôi."
"Người thủ thôn trời sinh mang theo sứ mệnh, thân phận thật rất có thể là tăng nhân đã tu hành mấy kiếp, hoặc là đời trước nhận được thi ân chưa kịp hồi báo hoặc là có rất nhiều khả năng khác. Bọn họ mang theo sứ mệnh, tự phong ấn niệm lực và năng lực, thậm chí là bỏ đi trí tuệ đi vào thế giới này, vì muốn làm việc thiện báo ân. Người thủ thôn không bao giờ chết già, trăm phần trăm bọn họ đều chết oan chết uổng, ví như: Chết bất đắc kỳ tử, chết chìm, ngã núi, trúng độc, sét đánh, người thủ thôn hy sinh tính mạng là vì muốn cản một tai kiếp cho dân làng, sứ mệnh đời này xem như viên mãn."
"Có nói chú ngốc chết là vì cản tai cho trại?"
"Không sai."
"Vậy chú ngốc có cản được không?"
Tang Đồng lắc đầu: "Không phải tôi nói phết, tử trạng của người thủ thôn là tín hiệu hắn để lại, nếu như thi thể hoàn chỉnh không hư không thối, thần thái an tường biểu hiện hắn đã thành công, an tâm ra đi, nhưng cô nhìn tử trạng của chú kia đi, thi thể tổn hại nghiêm trọng, hư thối kinh người, hai mắt xuất huyết mở to chết không nhắm mắt, chứng minh cản tai thất bại rồi. Hay là nên nói chuyện sắp xảy ra trong trại không thể dùng hai từ 'tai nạn' để hình dung, rất có thể là hạo kiếp, chỉ dựa vào một người thủ thôn thì không ngăn nổi."
Mấy vị trưởng giả Miêu tộc nghe xong liền trầm mặc không nói gì