Trong lòng Mục Dung có mười vạn cái không vui, đây không phải cuộc sống cô mong muốn.
Cô chỉ là một người bình thường, trước đó vì muốn cứu mẹ nên buộc phải sống một cuộc đời không bình thường, bây giờ mẹ cũng sắp được đầu thai cô sẽ tìm cơ hội thương lượng với Địa Phủ, nghĩ cách lấy lại hai phách quan trọng kia về
Kể cả không lấy phách về được thì cũng sẽ từ chức Âm Sai, chuyện này kết thúc thì cô và Tang Du sẽ cùng kinh doanh một tiệm cà phê sách, cùng nhau bình an đi qua quãng đời còn lại.
Cục xử lý sự kiện đặc biệt là nơi như thế nào Mục Dung biết rất rõ, Tang Đồng từng vì một nhiệm vụ mà ẩn núp ở Đông Bắc gần ba năm trời, Tang Du đã rất thiệt thòi cô không muốn để nàng lại trải qua sợ hãi, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều nữa, cô không muốn làm người hùng, càng không chịu nổi phần vinh quang cô độc kia.
Tang Đồng ngồi đối diện liên tục nháy mắt với cô, còn người thương thì không ngừng siết tay nhắc nhở, Mục Dung chỉ có thể in lặng xem như chấp nhận sự an bài của tổ chức.
Bí thư trưởng hài lòng gật đầu, đẩy gọng kính vàng: "Tang Du, Tô Tứ Phương.",
Thân thể Tang Du cứng đờ: "Vâng, bí thư trưởng."
"Trong báo cáo của cục trưởng Ngưu Tử Trĩ có đề cập đến cống hiến to lớn của hai vị, cân nhắc đến tính đặc biệt của nhị vị, tổ chức quyết định: Đặc biệt mời hai vị làm cố vấn cục xử lý sự kiện đặc biệt."
"A Di Đà Phật, Tứ Phương chỉ là người xuất gia, không màng hư danh."
"Tô sư phụ đừng khiêm tốn, người xuất gia và cục xử lý có cùng tâm niệm từ bi phổ độ. Huống hồ hai vị chỉ là cố vấn, ký tên hiệp nghị bảo mật xong sẽ không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt thường ngày của nhị vị, bên trong căn cứ sẽ luôn giữ vị trí của hai vị, nhưng không bắt buộc hai vị phải túc trực ở trong căn cứ. Cho dù là thành viên bình thường thì khi ra khỏi căn cứ bọn họ vẫn là người bình thường, có cuộc sống tự do, cho dù là ở đâu hay làm nghề gì thì trong cục cũng không can thiệp. Cố vấn lại càng thêm tự do, chỉ cần lúc trong cục cần giúp đỡ thì mong hai vị có thể hỗ trợ."
Mục Dung gia nhập cục xử lý sự kiện đặc biệt thì Tang Du cũng sẽ tự nhiên gia nhập theo, huống chi trong cục còn có Tang Đồng.
Tang Đồng lấy cùi chỏ đụng đụng Tô Tứ Phương: "Đại tông và sư phụ tôi cũng là cố vấn trong cục, không ảnh hưởng tu hành của mấy người đâu."
Tô Tứ Phương quay đầu an tĩnh nhìn Tang Đồng, đối phương lại không nhìn nàng mà cúi đầu nhìn chằm chằm bàn làm việc.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào hai người, Tang Đồng không nhìn Tô Tứ Phương, nhưng nàng vẫn cứ một mực nhìn cô, không biết qua bao lâu, Tang Đồng rốt cuộc chịu không được nữa mới quay đầu đối mặt với Tô Tứ Phương.
Vẻn vẹn vài giây.
Ánh mắt của Tô Tứ Phương vẫn thâm thúy như trước nhưng cũng không giống như hồi còn ở Đông Bắc, không gì lay chuyển được.
Khi đó nàng tự xưng phương ngoại chi nhân, không nói nhiều cũng không biểu hiện nhiều, thấu rõ tiên cơ lại không nói ra, lòng mang từ bi nhưng lại không muốn giẫm hồng trần, chỉ an tĩnh làm một người chỉ dẫn.
Không biết từ khi nào, nàng bắt đầu tham dự vào những sự kiện nối đuôi liên tiếp này.
Đôi mắt thâm trầm hơi dao động, nhưng chỉ một chút. Lại đủ để hấp dẫn Tang Đồng thật sâu.
"Đồng sư tỷ, ý của chị thế nào."
"Tôi..."
"Ừm, Tứ Phương muốn hỏi ý kiến của chị."
Tang Đồng đặt hai tay lên bàn, mười ngón đan xen, trầm tư
Tang Du kinh ngạc nhìn hai người, trước đó mà nàng cảm nhận khí tức của hai người này là lạ, lúc này càng thêm lạ.
Yết hầu Tang Đồng hơi cứng, nếu là lúc trước Tang Đồng sẽ lập tức thuyết phục nàng gia nhập, trong cục cần nhân tài như nàng.
Nhưng trong đầu cô lại hiện lên những chuyện đã xảy ra, đêm mưa đối chiến với Tì Bà Quỷ Vương, máu tươi của Tô Tứ Phương làm đau lòng cô.
"tự mấy người quyết định đi." Tang Đồng lẩm bẩm.
Bên tai truyền đến tiếng thở dài, mấy giây im lặng Tô Tứ Phương nhẹ giọng nói: "Tôi gia nhập."
...
"Được, bổ nhiệm lập tức có hiệu lực. Trong căn cứ vẫn còn mốt số sản phẩm cũ mấy vị cứ dùng đỡ, ngày mai sẽ có máy bay trực thăng chở mọi người về nhà."
Tang Đồng đột nhiên nghĩ đến gì đó, vỗ bàn một cái đứng lên: "Bí thư trưởng, xin chờ chút!'
"Còn chuyện gì sao Tang phó cục trưởng."
"Là như vầy, tình báo lần trước tôi hồi báo có đột phá mới, phía tây nam cách căn cứ 30km phát hiện một thôn làng có người sống."
...
Ngày hôm sau máy bay trực thăng đến đúng giờ, đón cha mẹ Tang Đồng về nhà, chở theo Đường Liêm Tử và một tiểu đội nghiên cứu khoa học, bọn họ phụ trách vận hành căn cứ và bảo vệ hậu cần.
Chuyên gia nhận chân dung của cô gái kia từ Mục Dung, tài liệu về cô gái lập tức rõ ràng.
Trong tài liệu, người nhà tuyên bố cô gái đã chết
Tính danh: An Vân.
Nguyên quán Hà Nam, ba năm trước vô cớ trốn nhà đi, năm đó chỉ mới hai mươi bốn tuổi.
Ba ngày sau khi mất tích gia đình liền báo cảnh sát, cảnh sát nhiều lần điều tra cũng không có kết quả gì, gia đình ròng rã tìm kiếm suốt một năm cũng không có tin tức, An Vân có hai phần bảo hiểm, hai năm sau khi An Vân mất tích gia đình đã tuyên bố cô đã chết, cuối năm hai gia đình An Vân xây sửa nhà, em trai An Vũ cưới vợ.
Cũng từ đó mọi người không đi tìm An Vân nữa, đầu năm nay em trai cô và vợ sinh ra được đứa con trai đầu lòng.
Khu không người đột nhiên xuất hiện thôn làng nên trong cục rất coi trọng, xế chiều hôm đó bí thư trưởng phát video trò chuyện, máy bay cứu viện vẫn tới như kế hoạch nhưng chỉ đón cha mẹ Tang Đồng, những người khác ở lại căn cứ chờ chỉ thị tiếp theo.
Đồng thời cũng phái một tiểu đội đến hỗ trợ hậu cần và vận hành căn cứ cho Tang Đồng. Ý của Bí thư trưởng trong lời nói thì có lẽ sẽ còn phái một tiểu đội nữa đến để xử lý vấn đề thôn làng.
Tang Đồng và Tang Du tiễn cha mẹ lên máy bay, một nhà bốn người rơi lệ tiễn biệt.
Mẹ Tang ôm hai đứa con gái vào lòng khóc không thành tiếng: "Đồng Đồng, Du nhi, hai đứa vì quốc gia là vinh quang của gia đình chúng ta, nhưng hai đứa phải chăm sóc tốt bản thân, cha và mẹ đã ký hiệp nghị bảo mật rồi cho nên lúc nào hai đứa không bận thì nhớ về nhà biết không."
...
Tiểu tổ nghiên cứu khoa học sử dụng rất nhiều thiết bị dán lên con gái của An Vân, đứa bé rất ngoan không khóc không quậy chỉ mở to đôi mắt hiếu kỳ nhìn ngắm thế giới.
Mục Dung nhìn vào phòng cách ly, các loại dụng cụ kết nối với tiểu gia hoả này, kiểm tra suốt hai mươi bốn tiếng, trong lòng có chút khó chịu.
Tang Đồng lên chức phó cục nên có được quyền hạn cao hơn, có thể xem hết chín mươi phần trăm điển tịch trong cục, cô tự giam mình trong phòng ba ngày không bước ra ngoài.
Trước hai ngày có tiểu đội khác đến, Tang Đồng xuất quan tuyên bố muốn dẫn đội ra ngoài.
"Chị Đồng Đồng, chúng ta đi đâu."
"Đi tìm một vị lão thành viên trong cục, bà là Cổ Bà của Miêu tộc."
"Cổ Bà?"
"Là nuôi Cổ trong người ấy.",
Tang Du rùng mình:" Tìm bà ấy làm gì."
"Chị tìm thấy thông tin có ghi chép về Bất Hoán Thi, hơn tám trăm năm trước Bất Hoán Thi từng xuất hiện bị hơn mười vị cao thủ liên hợp tiêu diệt, trong đó miêu tả nhiều nhất là một vị cổ bà."
"không phải bí thư trưởng đã nói thuốc để đối phó với Bất Hoán Thi đã có thành tích sao.'
"Hắn nói ít nhất phải hơn năm năm nữa, hơn nữa cũng không nói thuốc đó nhất định sẽ thành công, dựa theo tình hình trước mắt chỉ sợ chúng ta không có đủ thời gian năm năm."
Ở trong hồ sơ Tang Đồng chú ý đến một đội viên cũ đã giải nghệ vào hai mươi năm trước, bà ấy là cổ bà Miêu tộc.
Không biết vì sao bà ấy giải nghệ, cũng từ đó trong cục cũng không tuyển nhân tài loại này nữa, cô muốn đi thử một chuyến.
Mời vị tiền bối này rời núi hoặc hỏi han chút vấn đề cũng được.
Đương nhiên, còn một điều quan trọng mà cô chưa nói với ai.
Hai ngày sau khi tiểu đội kia tới thì bọn họ sẽ bắt vài thôn dân mang về tiến hành thí. Nếu như 'bệnh tình' thôn dân không thể dịch chuyển, thì..sẽ vì phòng ngừa không để Bất Hoán Thi xuất thế sớm, những thôn dân này sẽ bị xử quyết toàn bộ.
Tang Đồng hiểu rõ đội viên của mình, kết quả này bọn họ sẽ không chấp nhận, chỉ có thể mượn cớ dẫn người đi trước.
Tang Đồng cũng rất khó chịu, cô không phải tâm vững như sắt, nhưng cũng không phải dạng yếu mềm
Vết thương của Mục Dung đã chứng minh những người này có tính truyền nhiễm, nếu như không thể trị dứt bệnh..., Thì chỉ còn cách tiêu diệt.
Tiểu đội Tang Đồng xuất phát.
Đội trưởng Tang Đồng, phó đội trưởng Mục Dung, đội viên: Tô Tứ Phương, Tang Du, Vương Hạo, Đường Liêm Tử, La Như Yên và A Miêu.
Mấy ngày nay tâm tình Mục Dung không tốt, hội nghị kết thúc Tang Đồng tự nhốt mình trong phòng nên hai người không có thời gian thảo luận.
Ngồi trên trực thăng, Tang Đồng đã sớm chuẩn bị Truyền Âm phù, cổ tay khẽ run, lá phù im lặng thiêu cháy.
Mục Dung đột nhiên nghe được giọng nói Tang Đồng: "Mục Dung,đừng nhìn tôi."
Mục Dung thu lại ánh mắt vờ như không có gì, Tang Đồng nói: "Tôi biết cô không vui khi tôi tự tác đề cử cô, nhưng tôi chỉ muốn nói: Trên đời này không có ai hơn tôi về việc hi vọng Du nhi có được một cuộc sống bình thường, bao gồm cả cô. Cô là người yêu của nó, Tang Đồng tôi tuyệt sẽ không làm chuyện bất lợi gì đối với cô, việc đề cử cô tôi đã cân nhắc rất kỹ. Về công, Ngưu cục trưởng có quá nhiều điểm nghi ngờ, tôi thì vi phạm hiệp nghị bảo mật rất có thể sẽ bị trừng phạt, Vương Hạo hám lợi không chịu nổi trách nhiệm lớn, cục xử lý sự kiện đặc biệt cần phải thay máu. Về tư, vào thời điểm Bát Chỉ Kính nhận cô làm chủ thì đã mặc định cô không thể thoát ra khỏi vòng tròn này. Bát Chỉ Kính là chìa khóa mở đại môn Hoàng Tuyền quốc, người biết chuyện này quá nhiều nếu như để bọn họ tìm tới cô thì không bằng cô chủ động chấp nhận vào cuộc để nhận sự bảo vệ, lợi và hại của việc này tự cô cân nhắc đi."!