Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 181: Mùi tử vong



Tang Đồng và Tiếu Nguyệt trao đổi một hồi lâu, vì nữ vương này rốt cuộc cũng hiểu dùm tình cảnh của mọi người, đồng thời cho qua vô điều kiện.

Tiếu Nguyệt nói: tại nơi này nên đi đường lúc ban ngày, bởi vì  động vật càng mạnh thì càng hay ẩn hiện lúc về đêm. Tối nay bọn họ gặp đàn sói xem như còn may mắn, nếu gặp phải loại hung mãn khác, cho dù có Liễu Nhị nương tử bảo vệ thì chưa chắc mọi người đều sống sót.

Tang Đồng dẫn người về xe nghỉ ngơi, Tiếu Nguyệt hào phóng còn phái bốn con sói lớn đến trấn thủ xe van, xem ra tối nay mọi người có thể ngủ ngon một chút.

Tảng sáng hôm sau, cả đám bị tiếng sói tru gọi dậy,  đàn sói điên cuồng nhảy lên tựa như muốn cắn xé thứ gì, Tang Đồng nhỏ hai giỏt ngưu nhãn nhìn thấy A Miêu và La Như Yên đang run lẩy bẩy ở trên không trung, bốn con sói tuân theo mệnh lệnh của Tiếu Nguyệt làm tròn trách nhiệm bảo vệ xe van, tụi nó thay phiên nhảy lên cao hơn ba mét đã công kích, A Miêu và La Như Yên tránh né chật vật vô cùng.

"Mục Dung đại nhân, cứu mạng!"

Thông qua khế ước giữa Mục Dung và A Miêu, cho dù Mục Dung đang ở trạng thái nhục thân thì vẫn có thể nghe thấy A Miêu gọi, cô xuống xe nói với con sói mạnh nhất: "Xin ngừng công kích, hai người họ là bạn ta."

Đàn sói không công kích nữa dạo một vòng rồi nằm xuống, A Miêu lao tới ôm chặt lấy Mục Dung: "Mục Dung đại nhân ngươi có sao không, doạ chết nhân gia, ta và Yên Yên quay về thì thấy đàn sói bao vây xe, ta tưởng mọi người bị ăn thịt hết rồi."

"Làm ngươi lo rồi, bọn ta không sao. Đêm qua xảy ra chút chuyện đợi có thời gian sẽ giải thích với ngươi, đàn sói này là Lang Vương Tiếu Nguyệt phái đến bảo vệ bọn ta, tối qua ngủ một giấc rất an ổn."

A Miêu buông Mục Dung ra, hưng phấn nói: "Mục Dung đại nhân, ta và Yên Yên phát hiện thấy nguồn nước, dọc theo hướng tây trong rừng có một con sông, bên kia bờ sông có một rừng núi tươi tốt lắm nhưng mà trên núi có cấm chế ta và Yên Yên không thể đi vào, không biết ngọn núi đó có phải là phòng an toàn mà chị đại nói hay không."

Tang Đồng hỏi Vương Hạo, người nói gật đầu: "Tôi người nhớ là phía trước căn cứ có một con sông."

Cả đám lên tinh thần, trải qua ngàn vạn nguy hiểm rốt cuộc cũng đến nơi!

"Ta và Yên Yên dùng hết sức cũng tốn một đêm, nếu đi bộ thì ít nhất phải mất ba ngày."

Ba ngày...

Mặc dù còn chút nước mưa, nhưng nếu phải đi đường rừng ba ngày thì đúng là chuyện không nhỏ.

Đột nhiên, từ trong rừng cây chạy ra vài con sói, bọn nó đi tới trước mặt Mục Dung nhả ra đồ đang ngậm trong miệng.

Có mười mấy quả dại đỏ rực và một con thỏ to mọng.

A Miêu kinh ngạc kêu lên: "Mục  Dung đại nhân! mấy con sói này cho ngươi đồ ăn nè!"

Nghe sau lưng truyền tới tiếng hừ nhẹ, Mục Dung liên tục xua tay: "Không phải, là đưa tới cho mọi người!"

Con thỏ nằm sấp dưới đất, Tang Đồng lấy dao quân dụng nắm tai thỏ kéo sang một bên, tránh cho mọi người nhìn thấy mặt thỏ.

"Vương Hạo, đem thùng nước mưa ra đây giúp tôi xử lý con thỏ, Tô Tứ Phương đi rửa hoa quả đi, Du nhi và Mục Dung đi vào rừng lụm chút củi, cha mẹ nghỉ ngơi một chút rồi chuẩn bị ăn cơm."

Tang Du quay người đi vào rừng, Mục Dung nhắm mắt theo đuôi phía sau, đi xa một đoạn mới đưa tay muốn nắm tay Tang Du.

Quả nhiên hai lần đầu bị hất ra, đến lần thứ ba thì thành công.

"Tang Du~!"

"Chị xem Tiếu Nguyệt tiểu thư quan tâm chị chưa kìa, còn mang bữa sáng ái tâm đến."

Mục Dung bước nhanh đứng chắn trước mặt Tang Du, nắm lấy hai tay nàng 

Tang Du nhìn người thương gần trong gang tấc, trong lòng có chút chua: Yêu đương sao khó khăn dữ vậy, lúc trước vì công việc đêm không về ngủ, khó khăn lắm mới thoát ra cảnh đó thì giờ lại xuất hiện sói vương muốn cướp người của nàng, còn đòi song tu gì gì đó!

"Thả em ra, mọi người đang chờ củi nấu cơm."

"Em đừng giận nữa mà, chị không có đồng ý."

Nghe thấy cái người luôn luôn thành thật kia mở miệng an ủi, trong lòng Tang Du mới thoáng dễ chịu, nhìn thấy Mục Dung áy náy và ánh mắt ân cần kia ngược lại làm nàng có chút ngại ngùng.

Mục Dung siết chặt tay Tang Du: "Vậy chị không ăn."

Tang Du nhỏ giọng: "Người ta cố ý tặng chị, sao không ăn."

Mục Dung quay đầu nhìn thoáng, xe van lờ mờ ẩn hiện sau rừng cây, lại thêm lúc này trời chưa sáng tỏ nên liền cả gan bước lên một bước ôm lấy Tang Du: "Không phải, chị không có đồng ý, em đừng giận nữa được không, chị sẽ không ăn đồ người ta đưa tới."

Mặt Tang Du đỏ lên, tâm mềm nhũn, Mục Dung là hạng người gì nàng hiểu rõ nhất, chẳng qua là người này rất quan trọng với nàng, chỉ cần người lạ thoáng để ý với người ta nàng sẽ cảm thấy bất an, không thoải mái.

"Đừng nháo, chú mợ thấy bây giờ."

Mục Dung lưu luyến không thả Tang Du: "Vậy em đừng tức giận nữa nha."

"Ừm~"

Mục Dung ôm củi về: "Không tìm thấy củi khô, chỉ tìm được nhiêu đây thôi, có đủ không."

Tang Đồng nhìn lướt qua: "Không sao, cô để đây đi."

Tang Đồng mở valy lấy ra hoả phù dán lên kiếm Ngũ Đế: "Hoả Thần nghe lệnh!"

"Bùm" một tiếng, từ trong lá bùa bay ra hoả diệm đốt vào đống củi, đống củi bốc khói sau đó vang lên tiếng 'tách tách', linh hoả nhiệt độ cao hơn lửa bình thường,  những nhánh cây được hong khô rất nhanh, đống lửa bốc cháy.

Mọi người ăn xong, Mục Dung đun sôi nước mưa đưa cho mọi người một chén nước, phần còn lại thì bỏ vào bình.

"Thời gian không còn nhiều, lên đường thôi."

"Vậy mấy thùng nước làm sao giờ."

Tang Đồng nghĩ nghĩ trả lời: "Đã xác định phía trước có nguồn nước thì chúng ta nên gọn nhẹ lên đường, mang theo mấy cái thùng to không thuận tiện."

Tang Du nhìn mấy thùng nước mình vất vả chắt chiu, tiếc của nói: "Nhưng nếu chúng ta lại ăn thịt thì nên có nước để rữa mà..."

Khóe miệng Tang Đồng nhẹ cong: "Nếu vậy thì mang theo một thùng, Vương Hạo vất vả rồi."

Bắp thịt trên mặt Vương Hạo bị kéo căn, cầm thùng nước lên.

Mục Dung dẫn đầu, đằng sau là Tang Du, Tô Tứ Phương, cha mẹ Tang và Vương Hạo.

Tang Đồng cầm dao quân dụng đi sau cùng, A Miêu và La Như Yên bay giữa không trung làm hướng dẫn viên.

Được trăm bước, Mục Dung nhìn thấy xa xa đàn sói đang bao quanh Lang Vương Tiếu Nguyệt.

Mục Dung hơi căng thẳng quay đầu nhìn Tang Du, nhưng cô cảm kích Tiếu Nguyệt cho nên chủ động đi lên trước: "Cám ơn Tiếu Nguyệt tiểu thư, đêm qua cũng nhờ có người nhà ngài canh giữ nên bọn tôi ngủ rất ngon, chúng ta sẽ đi ngay không tiếp tục quấy rầy ngài."

Tiếu Nguyệt mặc quần jean cuả Tang Đồng, áo thun in hình con hổ, chân trần tóc xoã.

A Miêu nắm lấy Yên Yên bay ra sau lưng Mục Dung, nhìn Tiếu Nguyệt hít sâu một hơi, hốt hoảng nói: "Ù ôi, hổ tiên sinh bị biến hình rồi!"

Tiếu Nguyệt cao ngang cới Mục Dung, dáng ngồi hấp dẫn quần áo của Tang Đồng mặc lên người cô có chút ngắn, lại thêm điện nước hơi dư cho nên làm con hổ in trên áo bị biến hình.

Cả đám nghe vậy liền nhìn 'hổ tiên sinh', Mục Dung và Tang Du lập tức quay mặt, Tang Đồng 'sh!t' một tiếng, Tô Tứ Phương cụp mắt, Vương Hạo hít sâu, cha Tang mặt mo đỏ ửng.

Tiếu Nguyệt thản nhiên đi tới trước mặt Mục Dung: "Ta muốn đi với ngươi."

Cảm giác sau lưng phát ra 'sát khí', Mục Dung hít sâu, bản năng sinh tồn thúc đẩy đại não: "Chuyện này tôi không quyết được, Tang Đồng, Tang Đồng cô đến đây!"

Mục Dung chạy đến cuối hàng kéo Tang Đồng đẩy tới trước mặt Tiếu Nguyệt, bản thân thì trốn sau Tang Du: "Tiếu Nguyệt tiểu thư, cô ấy mới là đội trưởng, ngài có yêu cầu gì thì nói với cô ấy, tôi không làm chủ được."

Tiếu Nguyệt nhìn nhìn Tang Đồng nhíu mày, hít hít mũi: "Quần áo này là của ngươi."

"Đúng vậy."

"Sát khí của ngươi quá nặng."

Tang Đồng nhún vai: "Là chuyện trước kia."

"Ta muốn đi cùng các ngươi."

"Nữ vương bệ hạ không cần con dân sao?"

"Ta đi đâu bọn chúng cũng sẽ đi theo."

Tang Đồng nhẹ gật đầu, làm tư thế 'mời', trong rừng nguy hiểm có đàn sói hộ tống thì còn gì tốt hơn, cô đương nhiên không từ chối.

Tiếu Nguyệt cao hứng cười, đi tới trước mặt Mục Dung hít hít mũi, sau đó kéo lấy cánh tay cô: "Đầu lĩnh của ngươi đồng ý, đi thôi~ người hữu duyên của ta."

Mục Dung gượng cười nhìn Tiếu Nguyệt, Tang Du buông tay Mục Dung ra đi thẳng.

Cánh tay ngọc vươn ra cản đường Tang Du, Tiếu Nguyệt đánh giá nàng sau đó lại gần hít hít mũi, nghiêm túc nói: "Trên người ngươi có mùi tử vong."

Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, ánh mắt mọi người tập trung lên Tang Du.

Đặc biệt là cha mẹ Tang, ánh mắt từ kinh ngạc chuyển thành lo lắng, Tang Du nhớ lại chuyện lúc nhỏ, trận tai nạn năm đó cướp đi hai người thân nhất của nàng, sắc mặt tái nhợt.

Tang Đồng kéo Tang Du ra phía sau, nghiêm túc nói: "Tiếu Nguyệt tiểu thư, không nên nói lung tung."

"Bản tiểu thư chưa từng nói dối, tối qua tộc nhân của ta ở trong động làm hộ pháp cho ta, thuận theo nước mưa truyền đến mùi tử vong rất mạnh mẽ, bọn chúng vì bảo vệ ta mới công kích các ngươi."

~~~

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv