"Mẹ tôi không phải cố ý, trong khoản thời gian ông bệnh mẹ tôi cũng muốn giúp đỡ một phần nhưng do trong lòng bà còn oán giận nên lời nói không xuôi tai lắm nên cùng cậu tôi tranh cãi một trận, hai bên dưới cơn tức giận đoạn tuyệt quan hệ, chúng tôi..."
"Nếu như tôi tính đúng thì năm đó nhà cô đã trả sạch nợ nần còn dư một chút tiền tiết kiệm đúng không?"
"... Ừm."
"Mẹ cô là người ông bà ngoại cô yêu thương nhất, nếu không thì bọn họ đã không vét sạch của cải để giúp nhà cô trả nợ, cô có nghĩ tới là do bọn họ không còn sức để giúp nữa nên mới ra như vậy không?"
"Tôi cũng có khuyên mẹ, nhưng mà chuyện đã rất căng, sau khi ông qua đời cậu tôi liền bán nhà đổi chỗ ở."
"Người đang làm trời đang nhìn, có một số việc trốn được kiếp này cũng không tránh được kiếp sau, tiền bệnh của ông và tiền dưỡng lão của bà nhà cô trốn không được, hiểu không?"
"Ý ngài là?"
"Số tiền đó hoặc là tiêu vào ông bà hoặc là tiêu lên người của đứa nhỏ, chỉ vậy thôi."
"Tôi hiểu rồi."
"Khúc tiểu thư, hiếu đạo là truyền thống mỹ đức của dân tộc ta, dựa vào điều kiện nhà cô để làm thì không khó "
"Cám ơn Tang đại sư "
"Du nhi, thay chị tiễn Khúc tiểu thư."
Tiễn xong Khúc Đình Đình, Tang Du tò mò hỏi: "Khúc Chiêu Đệ không có hồn phách là do vấn đề này sao?"
"Ừm, ông bà ngoại của Khúc Đình Đình vô cùng yêu thương mẹ cô ấy, lúc ông qua đời trong bụng ngậm một đống oán giận, Khúc Chiêu Đệ không phải không thể cứu nhưng phải xem dì Vương xử lý ra sao đã, trẻ con sau ba tuổi thì thiên linh từ từ sẽ mất đi, nếu qua ba tuổi thì hồn phách sẽ không về được nữa."
"Vậy còn chuyện của dì Lưu?"
"Chờ thêm mấy ngày nữa, có người có thể mời chú Lý đến "
...
Bảy ngày cứ vậy đi qua, trong thời gian này Tang Du và Mục Dung hình thành thói quen dậy sớm chạy bộ, dạo phố, xem phim, hưởng thức mỹ thực, đi triển lãm tranh, tích cực trợ giúp Tang Du cai net.
Tang Đồng tra cứu tất cả ghi chép và số liệu có liên quan đến game <mộng tưởng>, bao gồm luôn tất cả các bài post trên những diễn đàn.
Trò này mới ra mắt được hơn tháng nhưng trên diễn đàn có hơn ba mươi ngàn bài nhắc đến. Cơn sốt game này thật sự rất nóng nhưng công ty phát triển lại không có chút danh tiếng.
Tang Đồng tìm tới văn phòng làm việc, hoàn toàn không giống như sự phát triển hoành tráng của game <mộng tưởng>. Ly kỳ hơn chính là: Căn phòng này được xào nấu lại trong một tháng từ phòng tài chính cũ, mời thêm mấy vị tiểu thịt tươi làm đại diện, nên cũng kéo được một dàn fan girl cùng chơi game.
Nhìn những số liệu này Tang Đồng giật mình, tâm tình cô càng thêm nặng nề, cô đã báo tình hình lên cục nhưng trong cục lại chưa phản hồi gì.
Hơn mười giờ đêm Tang Đồng gõ cửa phòng 403.
"Ngủ chưa? Chưa thì qua đây."
"Tang Du cũng chưa ngủ, có thể đi cùng không?"
"Được."
Ở 402, Mục Dung gặp lại người quen cũ.
Quan sát một lúc lâu, Mục Dung mới nhận ra người trước mặt, tóc tai rủ rượi bộ dạng dơ bẩn này chính là Tằng Thiên Hàm.
Tang Du kinh ngạc kêu lên: "Anh Hàm?"
"Tằng Thiên Hàm, sao cậu lại trở về?"
Tằng Thiên Hàm ngẩng đầu nhìn tóc bóng dầu che đi ánh mắt của hắn, hai tay hắn đặt trên đùi, móng tay rất dài, có thể nhìn ra khoảng thời gian hắn bỏ trốn rất chật vật.
Tằng Thiên Hàm nhẹ gật đầu với Mục Dung rồi thu lại ánh mắt, trước mặt hắn là trống da và Đả Thần Tiên.
Tang Đồng lấy ra quần áo đã chuẩn bị trước đưa cho Tằng Thiên Hàm: "Đi tắm rồi làm chính sự, tôi đã dùng ẩn thân thuật lên người cậu rồi, trong cục sẽ không tìm ra đâu, kể cả có tìm ra tôi cũng có cách bảo vệ cậu."
Tằng Thiên Hàm hừ lạnh không đáp, Tang Đồng hơi lớn tiếng nói: "Cần giải thích tôi cũng đã giải thích, nếu như tôi có tâm tư ác độc thì cậu nghĩ cậu có thể trốn khỏi Vương Hạo sao?"
Mục Dung nhận quần áo đưa Tằng Thiên Hàm: "Tắm rửa sẽ dễ chịu hơn, nếu như cậu còn tin tôi thì tôi sẽ làm chứng thay cho Tang Đồng, tìm thời gian chúng ta nói chuyện một chút, tôi sẽ cho cậu câu trả lời hợp lý, được chứ?"
Tằng Thiên Hàm nhận quần áo đi vào toilet, Tang Du kinh ngạc hỏi: "Chị, mọi người đang nói gì vậy? Sao anh Hàm lại tới đây?"
Tang Đồng bỏ câu hỏi đầu tiên: "Chị mời Liễu Nhị nương tử tìm hắn giúp, hiện tại trong quốc gia chỉ có hắn là gõ vang cái trống da này, chuyện của chú Lý phải nhanh giải quyết."
Nói xong Tang Đồng cầm trống da gõ gõ mấy tiếng, âm thanh thần trống trầm đục vô lực.
Tằng Thiên Hàm tắm rửa xong đi ra, Tang Đồng lại đưa tông đơ cho Mục Dung: "Cô giúp hắn đẩy tóc đi mắc công lại nghĩ tôi muốn hại hắn."
Mục Dung bất đắc dĩ nhận tông đơ: "Mọi người qua kia ngồi đi, chỗ này giao cho tôi."
Mục Dung nhìn tông đơ trong tay: "Muốn cắt kiểu gì?"
Tằng Thiên Hàm tùy ý nói: "Đẩy hết đi."
...
Đầu trọc là khảo nghiệm giá trị nhan sắc, ví như Tô Tứ Phương là một loại cảm giác rất đặc biệt, còn Tằng Thiên Hàm thì lại thấy rất buồn cười.
Khi hắn để cái đầu trọc xuất hiện trước mọi người, trong phòng khách truyền ra tiếng cười bạt vía, ngay cả lửa giận của Tang Đồng cũng tiêu bớt một nửa.
Tằng Thiên Hàm cầm lên bảo bối của mình vuốt ve nói: "Cần tôi làm gì?"
"Xướng một đoạn Thanh Phong, Lý Phúc Dũng nguyên quán Sơn Dương, qua đời năm ngoái mùng ba tháng mười hai âm lịch."
Tằng Thiên Hàm hít sâu một hơi, lắc lư trống da: "Thùng!" Một tiếng, tiếng trống thanh thúy.
Theo nhịp trống, Tằng Thiên Hàm i a hát lên ca từ đặc hữu của đạo Shaman.
Không khí trong phòng khách đột nhiên xuống thấp, ngoài cửa sổ tiếng gió thét gào, cửa sổ bị gió thổi đập ầm ầm.
Nhưng mà hồn phách của Lý Phúc Dũng không xuất hiện.
Tằng Thiên Hàm hét lớn: "Đem dao phay đến đây!"
Tang Du chạy vào bếp lấy dao đưa Tằng Thiên Hàm: "Anh Hàm!"
Tằng Thiên Hàm nhận dao, lấy sống dao đánh vào mặt trống: "Đùng!"
"Thanh Phong to gan, đã nghe 'ba sai năm khiến' còn không hiện thân? Không lẽ muốn nếm thử Đả Thần Tiên?"
Nói xong lại đập mặt trống hai lần.
"Ầm" một cái ly nước đặt trên bàn nổ tung, đèn trong phòng chớp tắt.
Tang Du bị doạ liền co lại sau lưng Mục Dung, nắm vạt áo cô, nhô đầu ra.
Ngoài cửa sổ xuất hiện bóng đen, là một ông lão dáng vẻ tiều tụy, ông mặc một cái áo khoác trường sam, mắt lộ hận ý.
Mục Dung giao nhục thân cho Tang Du, vung toả hồn liên trói Lý Phúc Dũng lại.
Từ trên người Lý Phúc Dũng bắn ra một luồng khí màu đen, toả hồn liên bay trở về trong tay Mục Dung.
"Chuyện gì vậy?"
Lý Phúc Dũng vẫn duy trì trạng thái lúc chết, mặt trắng bệch môi bầm đen, bởi vì bị tức chết nên hai mắt đỏ ngầu, trừng lớn.
Hắn nhìn một vòng, hung hăng nói: "Mấy người đừng xen vào chuyện người khác, đây là chuyện nhà của tôi!"
Tang Đồng gọi tên Lý Phúc Dũng, châm thuốc lá, khói thuốc lượn lờ khắp phòng, Lý Phúc Dũng hít sâu một hơi.
Thâý Lý Phúc Dũng nhận lễ, Tang Đồng cười nói: "Chú Lý, hai đời ủy khuất của ngài tôi đều biết, hôm nay mời ngài tới là nói chuyện của dì Lưu."
"Bà ấy thế nào?"
"Chú Lý, ngài và dì Lưu cùng nhau đi cả một đời, tính cách của dì ấy ngài hiểu nhất, Lý Húc Lý Hân dù bất hiếu nhưng cũng là do dì Lưu hoài thai mười tháng sinh ra, tiêu tốn bao nhiêu tâm huyết nuôi lớn cốt nhục, ngài nhẫn tâm để dì Lưu lại một mình sao, dì ấy đã hơn sáu mươi rồi, mấy ngày trước vừa mất con trai nếu như con gái cũng xảy ra chuyện thì chúng tôi sợ dì ấy chịu không nổi."
Lý Phúc Dũng trầm mặc một hồi, thất thần nói: "Phượng Dĩnh số khổ, theo tôi hai đời chưa từng được hưởng phúc."
"Vậy ngài có thể buông tha cho Lý Hân không?"
Lý Phúc Dũng kiên quyết nói: "Nằm mơ!",
Tang Đồng nhíu nhíu mày, Lý Phúc Dũng kích động quát: "Mặc kệ các người có hứa hẹn tốt đẹp gì tôi cũng không buông! Oan có đầu nợ có chủ hai người bọn nó thiếu tôi, tôi nhất định phải đòi lại! Kiếp sau tôi và Phượng Dĩnh vẫn là vợ chồng, kiếp sau tôi sẽ bù đắp cho bà ấy, không cần các người quản!"
Mục Dung tiếp lời: "Dù sao Lý Hân cũng là con gái ngài, tội lỗi của cô ấy tự khắc có Địa Phủ trừng phạt, ngài mưu hại nhân mạng là sẽ bị Địa Phủ trừng phạt, cớ gì phải khổ vì bọn họ..."
Lý Phúc Dũng hừ lạnh: "Tôi đã dám đến thì nhất định có cách đối phó các người, các người nhìn xem đây là gì!"
Lý Phúc Dũng mở lòng bàn tay, trên lòng bàn tay lơ lưng một cái lệnh bài màu đen, hình dáng giống như cái lệnh bài lúc quan phủ định tội hồi cổ đại.
Mục Dung hoảng sợ nói: "Hắc lệnh đòi nợ?!"
"Đó là cái gì?!"
Mục Dung thở dài: "Tằng Thiên Hàm, thả chú Lý đi."
Tằng Thiên Hàm không nói gì giải trừ trói buộc của Lý Phúc Dũng, ông nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng hếu, biến mất.
"Chuyện gì vậy? Chuyện còn chưa giải quyết sao cô lại thả người?"
Mục Dung nhìn Tang Đồng, giải thích: "Trên tay chú ấy là hắc lệnh đòi nợ của Diêm Vương điện, bất kể là ai cũng không làm gì được, dựa vào lệnh bài kia chỉ cần chú ấy mở miệng thì tất cả quan lại ở Phong Đô đều phải tạo điều kiện, đây là điều khoản viết trong Minh Luật. Đòi nợ lệnh có bốn màu: theo thứ tự là xanh lá, màu xám, màu xanh và màu đen, từ Diêm Vương điện đưa ra, màu đen là nặng nhất, hắc lệnh đòi nợ mà ra thì không chết không thôi."
"Những người còn sống nghiệp chướng nặng nề, Diêm Vương điện sẽ xem xét ban cho người bị hại đòi nợ lệnh, người giữ nó có thể đi khắp hai giới, tận đến khi đòi lại tất cả nợ nần thì lệnh bài mới biến mất. Chúng ta cứu không được Lý Hân, coi như Lý Phúc Dũng buông bỏ thì không lâu sau Diêm Vương điện cũng phái hai vị Ngưu Đầu Mã Diện đi câu hồn phách của cô ta. Nghiệp chướng bọn họ quá nhiều làm tiêu hao tuổi thọ, tránh không được trận oán nợ thế tục này."