Mục Dung và Tang Du đi vào trung tâm Giai Giai, trong trung tâm người người nhốn nháo, cách một đoạn sẽ nghe tiếng người bán hàng hò hét sale off các loại mặt hàng.
Vì nghênh đón xuân về trong siêu thị cũng trang trí ra trò ra dáng. Lồng đèn đỏ biểu tượng đoàn viên vui vẻ, cùng câu đối gửi gắm hi vọng treo khắp nơi. Tang Du bị không khí náo nhiệt vây lấy, bắt đầu vùi mình vào hàng ngũ mua sắm.
Nàng phụ trách lựa chọn vật phẩm, Mục Dung thì đẩy xe theo phía sau.
Tang Du lấy xuống lốc sữa chua, cầm một tay xoay người lại: "Mua thêm sữa chua đào giống ở nhà hay mua vị ô mai đây?"
Mục Dung nhớ bình thường Tang Du hay ăn loại ô mai: "Ô mai đi."
"Okie~"
Tang Du lại lôi thêm ra lốc sữa chua ở hàng sau cùng, đặt hai cái ra so sánh, vẻ mặt đắc ý: "Cái này hạn sử dụng nhiều hơn một tuần nè."
Đáy mắt Mục Dung một mảnh cưng chiều, tính cách Tang Du hiền lành cẩn thận, sinh hoạt trong nhà lại là cao thủ, sống cùng nàng quả thực rất rất thư thái.
Từ khư xác định quan hệ, cuộc sống của cô trên cơ bản đều được Tang Du lo chu toàn.
Mặc dù Mục Dung không có yêu phách và vui phách nhưng thái độ sống rất nghiêm, tuổi thơ của cô sống dưới bóng ma của cha, làm cô hiểu được nên như thế nào để trở thành một bạn đời tốt.
Bình thường Tang Du hỗ trợ xếp vàng mã cũng có tiền lương, mỗi lần Tang Đồng có vụ làm ăn cũng chích một phần cho Tang Du, nên trên cơ bản nàng không thiếu tiền.
Dù vậy, Mục Dung vẫn đưa thẻ ngân hàng của mình cho Tang Du giữ, tuy trong người cô có dòng máu của Mục Hải Tuấn, nhưng lại khác hắn hoàn toàn.
Trong xe đẩy vật phẩm đã sắp đầy, Tang Du nắm cánh tay Mục Dung nói: "Mua nhiều như vậy mà chị cũng không nhắc em."
"Nhiều đâu? Chị thấy bình thường mà "
Tang Du hạnh phúc cười dụa vào bờ vai Mục Dung: "Cũng không sao, chúng ta mua thêm chút đồ ăn rồi quay về ha."
"Ừm."
Tang Du mua bịch bánh sủi cáo ba mươi cái, còn Mục Dung thì cầm trên tay hai túi chè trôi nước
Phương Bắc ăn tết phải có sủi cảo, còn Phương Nam thì không thể thiếu chè trôi nước, hai người không hẹn mà cùng chăm sóc thói quen sinh hoạt của đối phương.
Tính tiền xong, có tổng cộng ba bao đựng lớn.
Mục Dung và Tang Du mỗi người một bao, bao nặng nhất thì hai người chia nhau hai đầu xách.
Việc thứ hai là phải dọn dẹp trang trí nhà cửa, bình thường hai cô gái sống rất gọn gàng nên không tốn sức bao nhiêu, thuận tiện cũng sửa sang trang hoàng lại phòng 402.
Làm xong mọi việc, Tang Du nằm trên ghế sofa nghỉ ngơi, Mục Dung đi vào nhà bếp rữa trái cây, bưng mâm trái cây ra đặt lên bàn: "Ăn chút trái cây đi."
Tang Du vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Chút nữa em ăn."
Mục Dung ngồi xuống, Tang Du thuận thế leo lên đùi Mục Dung ngồi, hài lòng híp híp mắt hừm một tiếng thoải mái.
Mục Dung bóc một cái ô mai, đút cho Tang Du: "Ăn thử."
Tang Du cắn một cái, khen: "Ngon lắm~"
Mục Dung cười cười rất tự nhiên đút tiếp cho Tang Du, thẳng đến khi Tang Du không muốn ăn nữa, cô mới bắt đầu ăn.
"Ting ting."
Tang Du cầm điện thoại thoáng nhìn, không biết từ app nào bay ra quảng cáo: game điện thoại quốc dân sắp ra mắt, đồ họa đỉnh cao, kịch bản siêu cấp, ưu tiên trải nghiệm trên mọi cấu hình, leo top không cần nạp tiền, còn chờ gì nữa nhanh tay đăng ký giựt ngay 998 bao lì xì đại lễ.
"Ai vậy?"
"Quảng cáo rác á "
Tang Du tắt màn hình ném sang bên, kể từ khi ở cùng Mục Dung, nhiều khi còn chả thèm nhìn đến điện thoại.
...
Ba mươi tết trên TV trực tiếp liên hoan xuân, trên bàn bày đủ các loại món ngon, một nửa là món cay Tứ Xuyên, còn có hai món chay.
Trên bàn tổng cộng có bốn bộ chén đũa, trong đó hai bộ được dọn sẵn, hai bộ còn lại thì đặt cạnh nhau.
Mục Dung phụ trách cán bột, Tang Du làm sủi cảo.
"Cốc cốc cốc."
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Tang Du không nói gì liền vứt sủi cảo xuống chạy như bay ra cửa, ngay cả là ai cũng không hỏi, tay dính đầy bột mì mở chốt.
"Du nhi!!"
Người ngoài cửa quả nhiên là người Tang Du ngày nhớ đêm mong, không chỉ có Tang Đồng, Tô Tứ Phương cũng quay về!!
Hai tay Tang Đồng trống không, Tô Tứ Phương thì trước sau vác hai balo to đùng, bên người là hai cái valy, hai tay mang theo một đống đồ.
"Chị Đồng Đồng!"
Tang Đồng giang hai tay ôm Tang Du vào lòng: "Có nhớ chị không?"
"Nhớ~"
Tang Đồng vuốt vuốt tóc Tang Du: "Xin lỗi để em lo lắng, chị về rồi đây."
Tang Du hít mũi: "Chị và tiểu Phương đại sư thương thế sao rồi?"
"Ổn hết, chúng ta vào nhà rồi nói."
"Dạ~ chị và tiểu Phương đại sư về rất đúng lúc luôn á, em đang làm sủi cảo sắp xong rồi, còn có đồ chay nữa."
"Cám ơn hai vị thí chủ."
Mục Dung lau khô tay, lấy ra hai đôi dép lê: "Chào mừng về nhà."
"Cám ơn, có mua quà cho hai người nữa đó."
Tô Tứ Phương vẻ mặt bất đắc dĩ đứng ngoài cửa, Mục Dung thấy Tang Đồng một thân trống không còn Tô Tứ Phương thì y như cây thông noel treo đủ thứ đồ liền phụ nàng xách hai vali vào trong.
Tang Đồng rửa mặt rửa tay xong đi đến trước bàn, cao hứng nói: "Wow, thịnh soạn dữ vậy?"
Tang Du vui vẻ dọn bát đũa ra: "Chị, chị và Tiểu Phương đại sư ngồi đi, nước sôi rồi em đi nấu sủi cảo và chè trôi nước cái."
Tang Đồng quay đầu trêu chọc: "Hai đứa tháng ngày an nhiên quá hen?"
Tang Du đỏ mặt kêu: "Chị~~"
Trước khi tiếng chuông mừng năm mới vang lên, Tang Đồng và Tô Tứ Phương kịp lúc quay về nhà.
Tang Đồng đưa quà cho Tang Du và Mục Dung, đảo mắt một vòng hỏi: "A Miêu đâu?"
"À, sau khi cậu ấy ký khế ước với Mục Dung xong thì hồn thể tốt hơn nhiều lắm, còn quen biết thêm mấy vị âm sai khác nữa, bọn họ nói mười hai giờ đêm nay mở chợ quỷ nên cùng Yên Yên đi chơi rồi ạ."
"Vậy à, chị có mua quà cho cô ấy, khi nào cô ấy quay lại thì kêu tìm chị."
"Dạ."
Bốn người cùng nhau ở 403 đón giao thừa, đợi tiếng chuông mừng năm mới. Giúp dọn dẹp xong chén đũa Tang Đồng và Tô Tứ Phương đứng dậy về nhà.
Tang Đồng tắm rửa xong mỏi mệt nửa nằm nửa ngồi trên sofa, xoa xoa mi tâm.
"Đồng sư tỷ, mệt quá thì về phòng nghỉ đi."
Tang Đồng "ừm" một tiếng nhưng không động, Tô Tứ Phương ngồi xuống sofa yên tĩnh ở bên cạnh cô.
Một lát sau, Tang Đồng ngồi dậy, nhìn Tô Tứ Phương: "Tôi nhớ tới một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Ngày đó trước khi mấy người ngất xỉu mới nói được một câu, nửa câu sau là gì?"
Đôi mắt thâm thúy của Tô Tứ Phương khẽ gợn sóng: " Em không nhớ rõ."
Tang Đồng hơi hơi nghiêng người: "Không sao, để tôi nhắc lại, mấy người nói: 'Đồng sư tỷ, thật ra...', thật ra cái gì?"
"Không có gì, cũng không phải chuyện quan trọng, mấy ngày nay Đồng sư tỷ mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm đi." Tô Tứ Phương nói xong đứng dậy muốn đi.
Tang Đồng tay mắt lanh lẹ nắm lấy tăng bào của Tô Tứ Phương, chân dài đưa lên bao lấy thắt lưng của Tô Tứ Phương không cho người kia đi: "Người xuất gia không được nói dối."
Hô hấp của Tô Tứ Phương hơi khựng lại, thấy vẻ mặt vui vẻ của Tang Đồng khi trêu chọc người, ngược lại làm nàng không muốn đi nữa.
Nàng lại người xuống sofa, quay đầu nhìn Tang Đồng sau đó dời mắt lên bàn trà.
"Đồng sư tỷ thật sự muốn biết?"
Tang Đồng chỉ muốn trêu chọc một chút, nhưng Tô Tứ Phương đột nhiên lại nghiêm túc như vậy làm cô có chút lo ngại. Nhưng cô không chịu thua, tuyệt đối không cúi đầu trước mặt người này.
"Đương nhiên muốn." Tang Đồng cảm thấy hình như nhịp tim của mình thay đổi tuần suất đập...
Tô Tứ Phương chậm rãi nói: "Vốn dĩ ngày đó em muốn nói, thật ra em không phải bị Thiên Nhân Ngũ Suy."
"Sao cơ??" Nội tâm Tang Đồng khẽ dâng lên cảm giác mất mác, cho dù cô đã sớm đoán ra kết quả.
Tô Tứ Phương quay đầu, nhìn vào mắt Tang Đồng: "Ngày đó em nghĩ sẽ không qua khỏi, em biết Đồng sư tỷ luôn áy náy với chuyện Thiên Nhân Ngũ Suy của em, cho nên em nghĩ: Đã đến nước này, thì không thể để cho sư tỷ có cái gai trong lòng."
"Nhưng mà sư phụ nói với tôi..."
"Sư thúc nói không sai, chuyến này của em đúng thực có một kiếp nạn, trước đó em chỉ suy đoán sơ bộ thôi, còn cụ thể kiếp nạn là gì em nhìn không thấu, tận cho đến khi số kiếp bắt đầu em mới biết được nó là gì, em khổ thiền mấy ngày cảm thấy không thể chắc chắn vượt qua, vậy nên em phạm phải giới luật."
"Em phạm vào hai giới tham, si,: sợ tu vi của mình bị hủy là tham, mưu tính thay đổi số kiếp là si, em dùng hết toàn lực muốn thay đổi số kiếp thành Thiên Nhân Ngũ Suy nhưng kết quả lại dẫn hoạ vào người, không thay đổi được gì lại còn một nạn sinh hai, số kiếp đã định chưa đến thì Thiên Nhân Ngũ Suy đã tìm tới, nhờ có Đồng sư tỷ toàn lực giúp đỡ vì em thi triển Cửu Thiên Quy Nguyên Thuật nên tạm thời ngăn chặn sự ăn mòn của Thiên Nhân Ngũ Suy, đêm đó em muốn nói với chị nếu như em chết, xin đừng tự trách mình, mọi chuyện đều do em gieo gió gặt bão, Thiên Nhân Ngũ Suy có lẽ là sự trừng phạt khi em phá giới."
Tô Tứ Phương chắp tay trước ngực, cúi đầu nhắm mắt ngừng một chút: "Tứ Phương đã giải đáp nghi ngờ trong lòng sư tỷ rồi, đã trễ rồi chị nghỉ ngơi đi."
Tô Tứ Phương trở về phòng, lời giải đáp của nàng từng câu từng chữ đều là thật, nhưng với chuyện một kiếp nạn không thể tránh kia, một chữ cũng không nói tới.